Y Thống Giang Sơn

Chương 150: Hổ thẹn không tự thắng (hạ)




Hồ Tiểu Thiên cúi xuống nhìn “tiểu đệ” của mình, vẫn ngon lành dù bị cắn, rốt cuộc không có vết thương chí mạng nào. Da rách một chút, nhưng vết thương rất nông, vẫn nhìn thấy một dấu răng, Nhạc Dao ơi Nhạc Dao, nàng chọn chỗ nào không chọn lại nhằm vào chỗ không xương mà cắn, cũng may lần này không sao, nếu không đã bị nàng cắn đứt rồi. Lão tử tìm ai để bồi thường đây, đại phu cũng khó chữa, ta cũng hết cách để làm tiểu thuật cho mình sao?

Nơi bị thương nặng nhất vẫn là cái mũi, Mộ Dung Phi Yên thẹn quá thành giận đánh Hồ Tiểu Thiên một quyền thất điên bát đảo, ngẫm lại thật sự là buồn, bị hai cô gái nhỏ chiếm hời, cuối cùng vẫn bị một quyền. Dù mũi không bị gẫy, nhưng mũi đã sưng lên, đỏ rực so với lúc bình thường, nhìn giống như thằng hề.

Hồ Tiểu Thiên rửa sạch vết máu trên người, nhưng lại không rửa sạch được tủi thân trong lòng, mình có tìm ai chọc giận ai đâu, không ngờ lại gặp vận hạn này, nhưng cũng có dư vị, ít ra vừa mới ở trên giường quả phụ, cảm giác đó thực không tồi. Hắn nhắm mắt lại, đang nhớ lại cảnh tượng mềm mại ban nãy, chợt nghe thấy bên ngoài lại có tiếng gõ cửa nhẹ, muộn thế này, ngoài Mộ Dung Phi Yên không thể có thêm người nào khác nữa chứ.

Hồ tiểu Thiên cảnh giác hỏi:
- Ai?

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Ngươi có đói bụng không?
Âm thanh nàng không giống như ngày bình thường, rõ ràng ôn hòa hơn.

Hồ tiểu Thiên cho rằng mình nghe nhầm:
- Cũng hơi đói.

Mộ Dung Phi Yên nói nhỏ nhẹ:
- Chỗ ta có chút điểm tâm, ngươi hãy đến phòng ta.
Nói xong nghe thấy bước chân nàng đi xa.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên vừa ngạc nhiên vừa thích, hắn từ trong thùng gỗ trèo ra, lau sạch nước trên người, vì quyết định ngủ lại Vạn phủ bất ngờ nên không có quần áo gì để thay, nhưng cũng may khi nãy đi bắt tên hoa tặc hắn chỉ mặc áo cổ tròn quần cộc lớn, dù bị xé rách, nhưng vẫn có áo dài bên ngoài, thế là mặc áo dài to rộng, đi đường có gió thổi vào sát vách, phòng Mộ Dung Phi Yên không khóa, bên trong có ánh đèn.

Nàng cũng thay xong quần áo, vừa rồi là trang phục đi ban tối, lúc này là y phục công việc, biến thành nữ bộ đầu dáng dấp mạnh mẽ. Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên bước vào với cái mũi đỏ, Mộ Dung Phi Yên không kìm nổi mỉm cười, Hồ Tiểu Thiên cũng cười theo nàng, nhưng hắn cười thế nào thì thấy dâm đãng thế ấy. Mộ Dung Phi Yên bất giác liên tưởng đến việc lúc nãy, hai má chợt ửng hồng lên.

Hồ Tiểu Thiên cùng nàng ngồi bên bàn, Mộ Dung Phi Yên đem một mâm điểm tâm đến trước mặt hắn, Hồ Tiểu Thiên lấy ra một chiếc bánh quế ngọt, chậm rãi thưởng thức, nhìn như phong ba không sợ hãi, nhưng trong lòng đang đoán mục đích Mộ Dung Phi Yên nửa dêm còn mời hắn qua đây. Hắn hiểu Mộ Dung Phi Yên, nàng tuyệt đối không sà vào lòng hắn, trừ phi nàng uống nhầm thuốc, như vừa rồi nàng mời mình đến tám chín phần là muốn thăm dò mình. Rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Mộ Dung Phi Yên rót cho Hồ Tiểu Thiên tách trà thơm, tự tay đưa tới trước mặt hắn:
- Uống trà đi!

Hồ tiểu Thiên cười nói:
- Phi Yến, cô đối với ta thật tốt!

Mộ Dung Phi Yên nói:
- Mũi của ngươi làm sao vậy?

Hồ Tiểu Thiên nghĩ thầm cô đoán rõ còn giả bộ hồ đồ, rõ ràng là bị cô đánh một quyền, giờ lại giả bộ trước mặt ta, nha đầu ơi là nha đầu, muốn chơi tâm kế với ta, cô còn kém xa lắm. Hồ Tiểu Thiên đương nhiên không thể nói thật, dù đêm nay mình gặp nạn, nhưng nói sự thật ra chắc mọi người sẽ khó xử, e là sau này Mộ Dung Phi Yên không có cách đối diện với mình nữa, làm không tốt cô nàng xấu hổ bực tức, sẽ không từ mà biệt ly. Hồ Tiểu Thiên khá hiểu rõ Mộ Dung Phi Yên, đứng thấy tính cách nàng mạnh mẽ, nhưng da mặt rất mỏng. Nhất là đêm nay xảy ra chuyện, đối với nàng mà nói quả là một cơn ác mộng không muốn nhớ lại.

Hồ Tiểu Thiên thở dài đặt chén trà xuống nói:
- Ta cũng không biết chuyện như thế nào? Khi cô và tên hái hoa kia đấu với nhau, ta đi cứu Nhạc Dao, vừa mới đỡ cô ta dậy, thì thấy cô gục rồi. Thế là ta mang hai người vào trong phòng, sau đó ngửi thấy hương vị kỳ lạ trên người cô, rồi cảm thấy choáng váng hôn mê, trong đầu trống rỗng, giờ hồi tưởng lại, không biết giữa lúc đó xảy ra chuyện gì, sau khi tỉnh lại thì biến thành bộ dạng thế này.

Mộ Dung Phi Yên nghe thấy hắn nói như vậy thì thật bất ngờ, nàng vốn cho rằng Hồ tiểu Thiên biết rõ xảy ra toàn bộ quá trình, nhưng Hồ tiểu Thiên biểu hiện đúng là không biết gì cả. Lẽ nào…lẽ nào… Mộ Dung Phi Yên lặng lẽ quan sát biểu cảm Hồ tiểu Thiên, thấy khi hắn nói những lời này, biểu cảm chân thực, không giống giả bộ, lẽ nào khi tên hái hoa kia ném khói, hắn không cẩn thận hít vào, nên mới mất hết kí ức, và ý loạn tình mê giống như mình? Nếu đúng là như vậy thì tốt quá, ít nhất hắn cũng không thấy được bộ dạng mình lúc nãy. Như vậy trong thời gian ngắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cũng trở thành câu đố khó giải, nàng hẳn là người tỉnh lại đầu tiên trong ba người, một quyền đánh ngất Hồ Tiểu Thiên, sau đó mới kêu Nhạc Dao tỉnh.

Mộ Dung Phi Yên khi tắm cũng đã kiểm tra bản thân, trên người không có điểm khác thường nào, hẳn không bị Hồ tiểu Thiên chiếm đoạt. Thực ra nếu bị Hồ Tiểu Thiên làm gì đó thì mình cũng không biết, nhưng tóm lại nốt thủ cung sa vẫn còn, mình vẫn là khuê nữ cúc hoa băng thanh ngọc khiết. Nghĩ đến bốn chữ băng thanh ngọc khiết, Mộ Dung Phi Yên không kìm được khiến mặt nóng ran, vết răng trên ngực Hồ Tiểu Thiên có thể do mình cắn, nói vậy hắn không thể không phát hiện ra. Tên tiểu tử nhất định là cố ý lẩn tránh chuyện này, hẳn là có tật giật mình.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Phi Yến, ta vừa nãy… có phải ta làm chuyện gì dại dột không?

Mộ Dung Phi Yên nghĩ thầm chuyện đêm nay không chỉ có một mình ngươi đâu, nàng không dám nhớ lại mình và Nhạc Dao rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, may mắn tên Hồ Tiểu Thiên cũng bị mất trí nhớ. Nàng chau đôi mày thanh tú lại, chuyện hôm nay mình là người tỉnh lại sớm nhất, nói gì họ sẽ tin cái gì. Nàng làm ra vẻ thở dài nói:
- Tên hái hoa tặc đó dùng mê dược rất lợi hại, chắc là đào hoa chướng.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đào hoa chướng?

Mộ Dung Phi Yên gật đầu nói:
- Nếu người bình thường hít đào hoa chướng sẽ ý loạn tình mê, có những hành vi khiếm nhã.

Hồ Tiểu Thiên ra vẻ kinh hoảng nói:
- Chắc ta hít không ít, có phải ta làm việc bất nhã gì không?

Mộ Dung Phi Yên nói:
- May nhờ ta có võ công, khi tỉnh lại ta thấy ngươi đang xé rách quần áo của mình, hô to gọi nhỏ…
Nói tới đây nàng không khỏi có chút chột dạ, cả đời nàng vẫn chưa nói dối như vậy, nhưng việc lần này liên quan đến danh dự của nàng, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Hồ Tiểu Thiên giả bộ hối hận không ngừng, hai tay che mặt. Hắn hiện tại muốn cười nhưng lại sợ bị Mộ Dung Phi Yên nhìn thấu, lời nói dối của Mộ Dung Phi Yên quá vênh vẹo rồi, lúc nói dối ánh mắt thì nhấp nháy, không dám nhìn thẳng Hồ Tiểu Thiên. Nàng không biết tên đối diện đã từng lấy được học vị thạc sĩ tâm lý học, nói dối trước mặt Hồ Tiểu Thiên không phải là đùa giỡn đại đao trước Quan công sao?

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Ta làm cái gì? Ta rốt cuộc đã làm cái gì?

Mộ Dung Phi Yên thấy biểu hiện ăn ăn vô cùng của hắn nên có chút tin là thật, xem ra bản chất của Hồ tiểu Thiên không xấu, chí ít biết hai chữ xấu hổ. Nàng lại thở dài nói:
- Nói ra ngươi cũng không làm chuyện gì, chỉ là bị mê dược nên hôn mê, cũng may ta kịp thời ngăn cản ngươi, nếu không tình hình không thể tưởng tượng được.
Mộ Dung Phi Yên nhìn mũi Hồ Tiểu Thiên vừa sưng vừa đỏ, mùi vị nói dối rất khó chịu, rất áy náy.

Trong lòng Hồ Tiểu Thiên vui thầm, nh đầu ơi nh đầu, cô cho ta là thằng ngốc à, “còn không tưởng tượng được”, nếu ý chí bản đại nhân không kiên định, chiếc quần lót vừa rồi đã bị hai ngươi như hùm như sói lột rồi, nhưng có chuyện có thể giả bộ hồ đồ thì phải giả bộ hồ đồ. Hiện giờ nếu vạch trần chân tướng sự việc, chỉ làm mọi người thấy khó xử, làm không tốt sẽ khiến xấu hổ thành bực bội, với tính tình của Mộ Dung Phi Yên có khi lại trở mặt, một đao chém mình để bảo toàn sự trong trắng của nàng cũng rất có thể. Chung quy ở thời đại này, con gái xem trinh tiết còn quan trọng hơn cả tính mạng, không giống như hoàn cảnh xã hội kiếp trước của mình, lên giường trước cưới sau là chuyện như cơm bữa.

Hồ Tiểu Thiên phát hiện mình vẫn còn tương đối truyền thống, chí ít trong lòng hắn nghiêng về về nữ tính truyền thống. Hắn thầm quyết đinh, nhất định tạm thời không nói ra, giữ kín bí mật này, bản thân cũng không bị thiệt lớn, dù trước sau bị hai mỹ nữ cắn, nhưng suy cho cùng không mất một miếng thịt, phần quan trọng cũng không bị hao tổn, nói đến chỗ thương nặng nhất phải kể tới cái mũi của mình, một quyền của Mộ Dung Phi Yên đúng là đánh thật.

Hồ Tiểu Thiên sờ cái mũi của mình nói:
- Mũi của ta chảy không ít máu rồi?

Có tật giật mình giờ đã ăn sâu vào trong lòng Mộ Dung Phi Yên rồi, sau khi nàng quen biết với Hồ Tiểu Thiên, đây là biểu hiện lần đầu thẹn thùng, chột dạ như thế:
- Ta thấy ngươi bị mê dược nên mê muội, đánh mất ý chí, vì muốn người tỉnh táo, trong tình thế nguy cấp nên mới cho ngươi một quyền.

Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, cho cô lừa ta đấy, có một ngày ta sẽ vạch trần lời nói dối của cô.

Mộ Dung Phi Yên cắn cắn môi anh đào nói:
- Ngươi không trách ta sao?

Hồ Tiểu Thiên lắc lắc đầu:
- Không trách, cô chỉ muốn tốt cho ta, ta sao thể trách cô được.

Mộ Dung Phi Yên hiện nụ cười nói:
- Ta biết, ngươi dù không ra làm sao, nhưng trong lòng rất rộng lượng đấy.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Đâu chỉ rộng lớn, hai cơ ngực ta cũng tương đối phát triển.

Mộ Dung Phi Yên nghe thấy hai chữ cơ ngực, liền nhớ tới vết răng trên ngực hắn, khiến mặt đỏ đến mang tai.

Hồ Tiểu Thiên thấy nàng bẽn lẽn, trong lòng cười thầm, cố ý nói:
- Phi Yến, ta cảm thấy cô có gì không bình thường, có phải ta làm chuyện trái lễ tiết với cô không?

Mộ Dung Phi Yên vội lắc đầu:
- Không có, không có chuyện gì cả!

Hồ Tiểu Thiên giả bộ thở dài nói:
- Không có thì tốt, nếu ta có chỗ nào không phải với cô, cô nhất định phải nói cho ta. Nếu không cả đời ta cũng không thể tha thứ cho bản thân.

- Không có thật!
Mộ Dung Phi Yên cúi đầu nói nhấn mạnh.

Hồ Tiểu Thiên nói:
- Thực không có à, vậy ta có chút thất vọng, thực nếu ta làm chuyện gì, cô đừng sợ, ta nhất định có trách nhiệm với cô.

- Ta nhổ vào!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.