Y Thống Giang Sơn

Chương 148: Trăm sự chỉ tại thuốc mê (hạ)




Đau đớn có thể khơi dậy ý chí chiến đấu của một người, đau đớn cũng có thể khiến cho một người đàn ông tạm thời mất đi bản tính thương hoa tiếc ngọc, chỉ trong nháy mắt biến thành ý chí sắt đá vùi hoa dập liễu. Hồ Tiểu Thiên giơ chân lên đá thẳng vào bụng Nhạc Dao. Cô nàng Nhạc Dao mong manh yếu đuối như một đóa hoa thì làm sao có thể chịu nổi cú đòn đó của Hồ Tiểu Thiên, lập tức bị hắn đá văng ra. Tiếp đó Hồ Tiểu Thiên vươn tay phải túm thẳng vào ngực trái của Mộ Dung Phi Yên, nghiến răng véo mạnh một cái. Trong lòng thầm nói, không phải tôi nhẫn tâm xuống tay, mà bởi vì các cô xuống miệng quá độc ác, tôi làm thế này được gọi là phòng vệ chính đáng. Nếu anh đây không quyết đoán ra chân, chỉ sợ ngay cả mệnh căn cũng bị cắn đứt.

Mộ Dung Phi Yên bị hắn véo đau buốt tới tận óc, trong nháy mắt rõ ràng đã tỉnh táo lại được một chút. Khi nhìn thấy tay Hồ Tiểu Thiên vẫn đang tóm chặt lấy ngực mình, cô hiển nhiên là vừa xấu hổ vừa cấp bách, vung bàn tay trắng hồng như phấn lên giáng thẳng vào mũi Hồ Tiểu Thiên. Trong cơn giận dữ, cú đánh này đương nhiên là không hề nể nang gì.

Hồ Tiểu Thiên bị cú đấm này đánh ngã ngửa ra sau, cái ót lại bình! một tiếng đập xuống đất. Thằng ôn này choáng váng, nhưng may mắn là vẫn chưa ngất xỉu. Nhưng tình trạng như vậy còn tệ hơn cả ngất xỉu, mũi chảy máu ồng ộc. Đến thời điểm này, bản lĩnh bĩnh tĩnh gặp nguy không loạn hơn người của Hồ Tiểu Thiên mới được thể hiện ra đầy đủ. Không ngất xỉu cũng phải giả vờ ngất xỉu, thời điểm thế này, chỉ có giả vờ ngất xỉu thì mới có thể lừa dối qua ải.

Vừa rồi Hồ Tiểu Thiên ra tay đủ ngoan độc, véo mạnh đến mức ngực trái Mộ Dung Phi Yên đau buốt óc, đến giờ vẫn chưa trở lại bình thường. Ban đầu, cô thẹn quá hoá giận, hận không thể một đao chém chết cái đồ đê tiện thừa cơ hội lăng nhục chính mình. Nhưng khi nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên nằm thẳng đuỗn trên mặt đất, mặt và cổ bê bết máu tươi, cô lập tức lại cảm thấy sợ hãi. Đầu óc đột nhiên trở nên choáng váng, cô sợ hãi vội vã cố gắng đứng dậy, lảo đảo đi tới cửa chính, đẩy cửa phòng rồi đi ra ngoài trời. Mưa đêm vẫn đang rơi, nhanh chóng tưới ướt đẫm quần áo Mộ Dung Phi Yên. Cô lấy tay che mặt, trong lòng hoang mang lẫn hỗn loạn trước nay chưa từng có. Bàn tay cô tê liệt không có cảm giác gì truyền về đại não, cô thậm chí không biết được trên mặt mình là nước mưa hay là nước mắt nữa.

Một tia chớp xé rách màn đêm âm u, đồng thời xé toạc ra một khe hở trong tâm trí đã rơi vào tình trạng hỗn loạn của Mộ Dung Phi Yên, cô đột ngột ngẩng đầu lên. Trong ánh chớp sáng ngời, đôi mắt đẹp chẳng những không hề nhắm lại mà trái lại còn mở to hết cỡ. Cô thì thào: "Tiểu Thiên. . ." rồi đột ngột xoay người chạy vào trong phòng.

Hồ Tiểu Thiên vẫn đang nằm chỏng vó trên mặt đất, nhưng đầu óc con hàng này vẫn rất tỉnh táo. Vừa rồi, tiếng sấm rền đột ngột vang lên liên tiếp đã làm cái thằng ôn này kinh sợ run rẩy một trận, cũng may là cảnh tượng đó không bị Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy. Máu mũi đã ngừng chảy, nhưng đầu óc mặt mũi thì đã be bét máu, nhìn có vẻ tương đối kinh sợ.

Quay vào trong phòng, Mộ Dung Phi Yên mới thấy rõ hơn tình trạng thê thảm của Hồ Tiểu Thiên. Khi từng hình ảnh của toàn bộ những gì vừa xảy ra lướt qua trí óc mình, cô mới biết được, vừa nãy vì mình bị lừa hít phải khói độc của tên hái hoa tặc cho nên thần trí đã trở lên hỗn loạn mất tự chủ. Còn về phần bản thân đã làm những gì thì cô hoàn toàn không nhớ ra nổi.

Cúi đầu quan sát Hồ Tiểu Thiên, mặt mũi bê bết máu tươi chính là tác phẩm của cú đấm do mình đánh. Nhìn kỹ hơn, thằng ôn này hầu như đã bị lột sạch sẽ toàn thân, hai tay vẫn đang túm chặt lấy quần lót. Phải nói là hắn cũng chỉ còn lại mỗi một món đồ như vậy để che thân. Nhìn thấy thân hình gần như khỏa thân của Hồ Tiểu Thiên, Mộ Dung Phi Yên tự nhiên đỏ ửng mặt, nhịp đập trái tim gia tốc. Giống như có một sợi lông chim đang mơn trớn trêu chọc sâu trong tận đáy lòng, một cảm giác kỳ quái xông thẳng lên đầu, Mộ Dung Phi Yên lập tức ý thức được không ổn, vội vàng hít một hơi dài, nhắm mắt thở sâu. Xem ra, độc trong cơ thể vẫn chưa được trừ khử hoàn toàn. Cô âm thầm nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh. Sau khi vững tin là mình đã có thể khống chế tốt bản thân, cô mới mở mắt ra. Trên ngực trái Hồ Tiểu Thiên sờ sờ có một vết cắn đập ngay vào mắt, da thịt bị cắn be bét, vết thương vẫn đang chảy máu tong tong.

Dù sao cũng xuất thân từ bộ khoái, qua dấu vết để lại trước mặt, Mộ Dung Phi Yên nhanh chóng suy đoán ra chuyện gì vừa mới xảy ra. Tình trạng hiện giờ của Hồ Tiểu Thiên chắc hẳn là do cô và Nhạc Dao ban tặng. Hai người các cô đều bị ngấm thuốc mê, mất đi lý trí nên đã xé rách quần áo Hồ Tiểu Thiên, còn cắn hắn nữa. Mộ Dung Phi Yên xấu hổ không dám nghĩ thêm nữa. Lại nhìn tới vết cắn trên ngực Hồ Tiểu Thiên, dựa theo dấu răng thì rõ ràng là tác phẩm của chính mình. Trời ạ! Sao mình lại cắn vào chỗ đó của hắn, hơn nữa lại còn cắn mạnh như vậy?

Nhìn xuống dưới một đoạn nữa, cô chợt thấy trên quần lót Hồ Tiểu Thiên cũng có một vết cắn. Màu đỏ trên mặt Mộ Dung Phi Yên lan đến tận cổ, cô không dám nhìn nữa, cũng không dám nghĩ tiếp. Đã xong! Nếu vết cắn này là do ta cắn, vậy thì dù có chết ta cũng không rửa sạch sự ô uế của mình rồi. Ông trời ơi, vì sao người nỡ trêu đùa con như thế! Lại một tiếng sấm rền vang. Mộ Dung Phi Yên bị tiếng sấm đánh thức. Cô thăm dò hơi thở của Hồ Tiểu Thiên, sau đó bắt mạch cho hắn. Hô hấp và nhịp đập trái tim của Hồ Tiểu Thiên coi như ổn định, chắc tính mạng không có gì phải đáng ngại. Có lẽ vừa rồi mình đã xuống tay quá nặng, một quyền đánh hắn ngất xỉu.

Hồ Tiểu Thiên đâu có ngất xỉu, nhưng lúc này không dám mở mắt. Thật quá xấu hổ, thật quá mất mặt rồi, tốt xấu gì mình cũng là một vị quan lớn, ai ngờ bị hai cô nàng đè ra lột thành cái dạng này, còn cắn cho trên người chỗ thâm chỗ tím nữa chứ. Vết thương trên mặt vẫn chưa đáng là cái gì, bên dưới bị Nhạc Dao cắn cho một cái rất mạnh, đến giờ vẫn còn đau rát, nhưng hắn lại không dám kiểm tra xem sao. Dù vậy, hắn vẫn cảm nhận được có lẽ không có chuyện gì lớn. Cảnh ngộ bi thảm này, có nói ra cũng chẳng có ai tin.

Sau khi vững tin Hồ Tiểu Thiên vẫn còn sống, Mộ Dung Phi Yên dời bước đi tới bên cạnh Nhạc Dao. Cô tiện tay bê chậu nước trong phòng lên, thẳng tay xối lên người Nhạc Dao. Phương pháp làm người khác tỉnh lại này ít nhiều mang tính đơn giản và thô bạo, nhưng xác thực là có hiệu quả. Bị nước lạnh tập kích, Nhạc Dao mở choàng mắt ra, hít sâu một hơi rồi ngồi dậy. Vừa rồi bị Hồ Tiểu Thiên đá cho một cú không nhẹ, cô ta ôm bụng, mặt tái nhợt hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ······ a!" Nhìn thấy Hồ Tiểu Thiên mặt mũi bê bết máu nằm dài dưới mặt đất, cô ta sợ tới mức hét ầm lên. Mộ Dung Phi Yên đâu có ngờ cô ta hét lớn tới như vậy, vội vàng bịt kín miệng cô ta, giận dữ bảo: "Kêu cái gì? Có phải muốn tất cả mọi người cùng biết ở đây xảy ra chuyện gì hay không?"

Nhạc Dao bị cô bịt kín miệng, đôi mắt xinh đẹp hiện lên nét sợ hãi. Đợi cảm xúc của cô ta bình ổn lại, Mộ Dung Phi Yên mới buông tay ra, khẽ nói: "Vừa rồi có một tên hái hoa tặc lẻn vào trong phòng cô, phun thuốc mê làm cô bất tỉnh với ý đồ bắt cô đi. May mắn là chúng tôi kịp thời phát hiện, đã cứu cô thoát khỏi bàn tay của tên hái hoa tặc đó."

Nhạc Dao định đứng dậy thì chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, đành phải bò đến bên cạnh Hồ Tiểu Thiên. Cô ta chẳng còn biết đến thẹn thùng gì nữa, lay bả vai trần của Hồ Tiểu Thiên, gọi: "Hồ công tử, Hồ công tử. . ."

Hai mắt Hồ Tiểu Thiên vẫn nhắm nghiền. Đã giả vờ thì phải giả vờ cho chót, giờ mà tỉnh lại chỉ tổ làm cho tất cả cùng phải xấu hổ.

Nhạc Dao nhìn sang Mộ Dung Phi Yên, nước mắt rưng rưng, hỏi: "Rốt cục là công tử bị làm sao vậy?"

Mộ Dung Phi Yên ảm đạm thở dài đáp: "Vừa nãy vì đuổi bắt tên hái hoa tặc kia, tôi đã giao cô lại cho anh ta chăm sóc. Đến lúc tôi quay lại thì đã thành ra thế này."

Hồ Tiểu Thiên nghe không sót một chữ nào, trong lòng thật sự phải bội phục. Phụ nữ ơi là phụ nữ, nói dối trơn tuột chẳng cần phải nghĩ. Mình vẫn luôn cho rằng Mộ Dung Phi Yên thực chất là người trong mắt không lẫn được một hạt cát, là người luôn bênh vực lẽ phải. Nhưng có ngờ đâu, đến thời điểm quan trọng, cô nàng này rõ ràng lại biết lúc nào cần nói dối, tự tìm đường thoát thân cho mình. Bởi vậy, việc mình bị lột sạch, bị cắn chảy máu, bị lăng nhục đều đổ hết trách nhiệm lên đầu Nhạc Dao. Chỉ cần mình không nói ra, cô nàng Nhạc Dao nhất định phải gánh nỗi oan ức này rồi.

Nhạc Dao tin thật, lại nhìn Hồ Tiểu Thiên bị lột sạch chỉ còn lại có cái quần lót, vết cắn trước ngực nhìn thấy mà giật mình, lập tức vừa xấu hổ vừa cấp bách, nước mắt tí tách rơi xuống. Cô ta nói bằng giọng run rẩy: "Nhưng tại sao quần áo của công tử lại biến thành thế này. . ."

Mộ Dung Phi Yên lại thở dài: "Quần áo của anh ta bị xé ······" đến đây cô không thể nói tiếp được nữa. Tâm hồn thiếu nữ của Mộ Dung Phi Yên tràn đầy hổ thẹn, không phải tôi nham hiểm, mà chuyện ngày hôm nay thực sự quá khó xử đi. Tôi không thể nào nói ra, quần áo của hắn là do hai người chúng ta hợp nhau lại lột ra. Có thể nói, vết cắn trên ngực là do tôi làm ra, còn những chỗ khác thì có lẽ không liên quan gì đến tôi. Nhạc Dao à Nhạc Dao, hôm nay đành bắt cô phải chịu oan ức rồi.

Nhạc Dao xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Cô quỳ gối bên cạnh Hồ Tiểu Thiên, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ biết lặng lẽ khóc nức nở.

Thấy cô ta khóc thương tâm như thế, Mộ Dung Phi Yên thực sự cảm thấy không đành lòng. Nếu như nói toạc ra, có lẽ cô ta sẽ được san sẻ được phần nào gánh nặng, bởi khẳng định áp lực tâm lý mà Nhạc Dao đang phải gánh chịu lúc này vượt quá nhiều lần so với chính mình. Nhưng nếu bắt mình, một cô gái trinh trắng chưa hứa gả cho ai phải thẳng thắn thành thật kể lại toàn bộ câu chuyện vừa rồi ra, thì cô thà rằng chết quách đi cho rồi.

Cuối cùng Nhạc Dao cũng thở dài, đứng dậy, bưng chậu đồng đi thay nước sạch, giúp Hồ Tiểu Thiên lau rửa vết máu trên mặt. Đến lúc này, cô ta đã bình tĩnh lại. Sau khi rửa sạch vết máu trên mặt Hồ Tiểu Thiên, Nhạc Dao thấy cái mũi của hắn đã sưng vù lên, trong lòng chợt sinh ra nghi ngờ, với sức lực của mình, làm thế nào có thể chế ngự một thanh niên cường tráng khỏe mạnh như hắn được? Khi Nhạc Dao nhìn đến thân thể cơ bắp cân đối khỏe đẹp của Hồ Tiểu Thiên, trái tim thiếu nữ chợt đập loạn lên. Cô ta bỗng nhận ra, thân thể cân đối khỏe đẹp của Hồ Tiểu Thiên có sức hút mãnh liệt đối với mình.

Mộ Dung Phi Yên đột ngột bảo: "Có người đến!"

Nhạc Dao sững người ra. Cô ta thực sự không hề nghe thấy bất cứ tiếng động nào. Mộ Dung Phi Yên chỉ vào Hồ Tiểu Thiên đang nằm trên mặt đất, bảo: "Giấu anh ta đi!"

Lúc này bên ngoài văng vẳng vang lên tiếng người hô hoán, Nhạc Dao lập tức bối rối: "Giấu vào chỗ nào?"

Mộ Dung Phi Yên nhìn ngang ngó dọc rồi chỉ lên trên giường của cô ta, thì thào bảo: "Giấu anh ta vào trong chăn!"

Lúc này bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa, Nhạc Dao chẳng còn nghĩ ngợi được nhiều, chung tay với Mộ Dung Phi Yên nhấc Hồ Tiểu Thiên lên rồi đặt lên trên giường. Mộ Dung Phi Yên nói: "Tôi đi mở cửa, cô nằm vào đi. Tôi sẽ bảo là cô bị bệnh, Hồ đại nhân cử tôi tới chăm sóc cô."

"Cái gì?"

"Mau làm theo lời tôi!" Mộ Dung Phi Yên nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ những thứ vung vãi trên mặt đất rồi đi ra cửa.

Nhạc Dao nhìn thấy cạnh giường có một chiếc áo đã rách toạc, hóa ra là cái áo cổ tròn của Hồ Tiểu Thiên, vội vàng nhét nó xuống dưới gầm giường. Cô ta định ẩn núp trên giường, nhưng vừa mới sờ lên người, thấy quần áo đã hoàn toàn ướt đẫm. Thay ra thì đã không còn kịp nữa rồi, cô ta đành phải mặc nguyên bộ quần áo ướt đẫm đó chui vào trong chăn.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa bình bình, Mộ Dung Phi Yên đi ra mở cửa. Lúc này tuy trời vẫn còn đang mưa, nhưng đã ngớt đi nhiều. Bên ngoài cửa hóa ra là Vạn phu nhân dẫn theo một ả nha hoàn và bốn gã gia đinh tới. Vạn phu nhân không ngờ người mở cửa lại là Mộ Dung Phi Yên, gương mặt không dấu được nét kinh ngạc. Mụ ta ngắc ngứ hỏi: "Tại sao cô lại ở đây?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.