Xuyên Sách Mạt Thế Chỉ Làm Người Qua Đường Giáp

Quyển 2 – Chương 50: Làm nhiệm vụ




"Đi thôi đi thôi, Hàn, cho ta đi đi, ta sẽ không có việc gì, thật, ta đảm bảo." An Nhạc ôm cổ Mặc Hàn làm nũng nói, nàng như vậy nếu như bị thủ hạ của nàng thấy được, hình tượng băng sơn nữ vương kia của nàng sẽ tiêu tan, Mặc Hàn do dự một chút: "Ta đi cùng nàng." , "Không được, căn cứ còn cần chàng đến quản lý." , "Người đem căn cứ của mình ném cho thuộc hạ quản lý không có tư cách nói ta." , "Ách...."

"Yên tâm đi, không sao, chúng ta đều có căn cứ của mình, Mặc gia căn cứ liền cho Mặc Lê đến quản lý , ta cũng định nhường ngôi cho hắn rồi, Mặc Lê là một hài tử tốt, tâm tính thủ đoạn mọi thứ đều không thiếu, hơn nữa vài năm nay ta đều luôn bồi dưỡng hắn, quản lý một cái căn cứ chắc sẽ không thành vấn đề." , "Vậy chúng ta đây trước hết nói cho ba mẹ bọn họ một tiếng rồi lại ra căn cứ, dù sao hiện gời mới bảy giờ, ca ca bọn họ tám giờ mới đi nhiệm vụ, bây giờ còn chưa có đến thời gian ca ca bọn họ đi là nhiệm vụ đâu." An Nhạc nói.

Một giờ sau.......

"Hổ Tử, tại sao còn chưa đi a?" Lưu An Dạ hỏi, sau khi Hổ Tử nghe được thì gãi gãi đầu mình, ngượng ngùng cười cười, nói: "Lão đại nói hắn sẽ đi cùng chúng ta, bảo chúng ta chờ hắn một chút." Cái ngây ngốc tươi cười này cộng thêm với cái động tác vò đầu nhìn như thế nào cũng thấy khờ, nhưng đám người Lưu An Dạ cũng nhìn thấy được một tia tinh quang thường thường lướt qua mắt hắn, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ nói: A~ nguyên lai là thằng nhãi này phẫn heo ăn hổ a, trách không được có thể lên làm thủ hạ tâm phúc của Mặc Hàn.

Khi bọn họ đang tự hỏi, An Nhạc và Mặc Hàn cũng đã đến đây, tuy rằng rất muốn giống ở nhà làm nũng với các ca ca, nhưng là, đến tới tham gia nhiệm vụ cũng không phải chỉ có bọn họ, còn có rất nhiều người ngoài, hơn nữa, thủ hạ của nàng còn ở đây, nàng dám chắc, chỉ cần nàng làm nũng hơn nữa nếu thành công làm cho bọn họ nhìn thấy, không cần vài ngày, ngay cả thằng nhóc của Nhạc Hàn căn cứ và An Hàn căn cứ đều biết.

Vì vậy, An Nhạc liền lôi kéo tay Mặc Hàn bước nhanh đến chỗ ca ca bọn họ, nói: "Ca, chúng ta đi." Lúc đầu, Lưu An Thần bọn họ nghe thấy thanh âm này còn tưởng rằng lại là chính mình tưởng tượng, vì thế liền không để ý đến, đến khi An Nhạc lại hô một tiếng, bọn họ mới vẻ mặt kinh hỉ ngẩng đầu, phát hiện đây là thật, muội muội bọn họ sau khi hôn mê nhiều ngày như vậy rốt cục cũng tỉnh.

Vì vậy, Lưu An Thần bọn họ không đợi cho An Nhạc và Mặc Hàn đi đến trước mặt bọn họ, đã lập tức chạy tới hướng bọn họ, sau đó đem Mặc Hàn đẩy đến bên ngoài, vây quanh An Nhạc vồn vã hỏi thăm, Mặc Hàn thấy mình bị đẩy ra khỏi bên người vợ mình, mặt nhất thời liền đen, vốn định trực tiếp trở về, nhưng là nhớ đến thân thể vợ mình, hơn nữa đại cữu tử nhà mình cũng là lo lắng mình vợ mà, cho nên cũng chỉ tạm thời đứng bất động tại chỗ, cho mình truyền cho vợ mình một ánh mắt, hi vọng nàng đến kéo đưa hắn qua.

An Nhạc nhìn bọn họ đẩy Mặc Hàn đi ra ngoài, không để ý tới Mặc Hàn trong nháy mắt đen mặt cùng với ánh mắt ám thị liên tiếp nhìn nàng, ngược lại còn đáp lại mấy câu hỏi thăm thân thể của các ca ca, An Nhạc thấy bọn họ vẫn thật cẩn thận không dám tới gần, trong lòng đau xót, nàng biết bọn họ cẩn thận như vậy, là sợ này chính là giấc mộng, sợ bọn họ chạm một cái liền vỡ, đến lúc bọn hắn tỉnh lại thì nàng vẫn là đang sốt cao nằm ở trên giường, bất tỉnh nhân sự.

Bọn họ như vậy làm cho nàng rất áy náy, nàng lại làm cho bọn họ lo lắng, chỉ sợ ba mẹ còn có gia gia nãi nãi bọn họ cũng vô cùng lo lắng sốt ruột đi, làm nhiệm vụ lần này nhất định phải đi căn cứ Lưu gia và căn cứ Triệu gia thăm xem bọn hắn, nghĩ như vậy, An Nhạc đột nhiên ôm mỗi người ca ca một cái, dùng hành động nói cho bọn hắn biết đây không phải là mơ, nàng cũng không phải là giả, nàng đã thực sự tỉnh dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.