Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 238




Tác giả có lời muốn nói: Diệp Phức Ngọc mới là người hữu duyên của A Ngư, Diệp Phức Ngọc mới là người hữu duyên của A Ngư, Diệp Phức Ngọc mới là người hữu duyên của A Ngư.

Diệp Hinh Ngọc là một cô gái trọng sinh, Diệp Hinh Ngọc là một cô gái trọng sinh,

Diệp Hinh Ngọc là một cô gái trọng sinh.

Lúc giới thiệu tên dẽ bị nhầm lẫn, chuyện quan trọng phái nhắc lại ba lần.

=================

“Lạch cạch!” Trong đêm tối yên tĩnh, có thứ gì đó rơi xuống đất phát ra tiếng vang rất lớn.

Diệp Hinh Ngọc xách theo một cái túi vải, rón rén đi ra ngoài. Bỗng nhiên, tiếng động vang lên làm cô ấy giật bắn mình, sợ hãi quay đầu lại, nhờ ánh sáng từ mặt trăng mà Diệp Hinh Ngọc nhìn thấy miếng ngói đang nằm im dưới đất. Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, tốc độ bước đi cũng nhanh hơn.

Nữa đêm, không gian trong thôn vô cùng tĩnh lặng, ngay cả tiếng bước chân cũng có thể nghe rõ ràng. Diệp Hinh Ngọc vừa hồi hộp lại vui vẻ, một làn gió đêm bất ngờ lướt qua, làm cô ấy lạnh đến mức run cầm cập.

Diệp Hinh Ngọc đang tiến về phía trước bất ngờ dừng chân, mờ mịt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Lát sau, ánh mắt cô ấy chợt lóe sáng. Diệp Hinh Ngọc cúi đầu, ngắm ngía đôi bàn tay non mềm của mình, cô ấy vừa khóc vừa cười, bịt chặt miệng mình, sợ tiếng khóc của bản thân sẽ đánh thức người khác.

Diệp Hinh Ngọc ghét bỏ nhìn chiếc túi vải trên tay, vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ mà chạy thật nhanh. Cô ấy sống lại rồi, tốt quá, cô ấy quay về ngay đêm mà bản thân đã bỏ trốn, tất cả mọi chuyện đều có thể cứu vãn.

Diệp Hinh Ngọc kích động đến mức muốn ngửa mặt lên trời cười to. Cô ấy chợt nhớ đến Cát Ích Dân đang chờ mình ở cuối thôn, Diệp Hinh Ngọc rất muống xông đến đó đánh chết hắn, nhưng cô ấy đã cố gắng kiềm nén sự căm hận. Hiện tại không phải thời gian thích hợp để gây thêm phiền phức, tương lai còn dài, đợi đến lúc có cơ hội, cô ấy sẽ tính sổ với tên cặn bã đó.

Trong nhà họ Diệp cách đó khoảng một trăm mét, Diệp Phức Ngọc vốn đang lim dim ngủ chợt bật dậy, cảm giác mình vừa đạp trúng thứ gì đó, cô vươn tay sờ soạng rồi chạm vào một quyển sách, cô nhặt nó lên và đặt quyển sách lên chiếc bàn bên cạnh. Sau đó, Diệp Phức Ngọc mặc quần áo, mơ màng bước đến chỗ cánh cửa rồi đẩy nó ra.

Diệp Hinh Ngọc vừa bước vào sân chợt nghe thấy tiếng mở cửa, nụ cười trên mặt cô ấy lập tức cứng đờ, nhanh chóng giấu chiếc túi vải ra sau giếng.

Diệp Phức Ngọc vừa đẩy cửa ra, bất thình lình nhìn thấy một người đang đứng trong sân sau, cô bị dọa giật mình. Sau khi hoàn hồn lại, nhờ ánh sáng từ mặt trăng mà Diệp Phức Ngọc mới nhận ra người đó là Diệp Hinh Ngọc, cô vỗ ngực rồi thở hắt ra: “Chị à, chị dọa chể em rồi, chị cũng đi vệ sinh hả?”

Diệp Hinh Ngọc nghiến răng, Diệp Phức Ngọc đã sớm phát hiện cô ấy muốn đào hôn, vậy mà còn giả vờ giả vịt như thế, cô diễn giỏi như vậy mà không làm diễn viên đúng là thiệt thòi. Sao cô ấy không sớm nhận ra tiện nhân Diệp Phức Ngọc trong bụng đầy ý xấu, mặc kệ cô ấy đào hôn, cuộc đời cô ấy cũng bị hủy hoại. Ngược lại, Diệp Phức Ngọc lại sống rất rốt, quang minh chính đại thay thế cô ấy gả cho Tống Kiến Bang, trở thành vợ của tướng quân!

Đúng là ông trời có mắt, để cho Diệp Hinh Ngọc cô sống lại, những chuyện mà Diệp Phức Ngọc làm với mình, cô ấy sẽ trả lại cả vốn lẫn lời.

“Chị?” Diệp Phức Ngọc xoa tay, cô cảm thấy Diệp Hinh Ngọc hơi lạ, nhưng lại không thể nói rõ được.

“Chị vào phòng, em đi đi.” Muốn diễn à, cô ấy sẽ theo đến cùng.

Diệp Phức Ngọc mắc tiêu nên không suy nghĩ nhiều, trực tiếp quay người đi về phía nhà vệ sinh bên cạnh chuồng heo.

Diệp Hinh Ngọc lấy túi vải rồi đi như bay vào nhà, giấu túi xuống dưới gầm giường. Trong túi ngoài mây bộ quần áo thì còn có hơn năm trăm đồng, trong đó, ba trăm tám mươi đồng là tiền ba mẹ cho cô ấy làm của hồi môn, một trăm hai mươi đồng còn là tiền tiết kiệm trong nhà, do Diệp Hinh Ngọc lét lút lấy đi. Ngày mai, cô ấy phải tìm cơ hội để trả lại, không thể để ba mẹ phát hiện được.

Đi vệ sinh xong, Diệp Phức Ngọc chậm rai đi về phòng, vừa cởi giày vừa than thở: “Lạnh muốn chết, buổi sáng nóng như lửa vậy mà đến buổi tối thì lại lạnh lẽo như thế.”

Diệp Hinh Ngọc lạnh lùng nhìn cô, sự căm hận trong đáy mắt gần như muốn bùng nổ.

Diệp Phức không không cảm nhận được gì cả, cô bò vào chăn.

Diệp Hinh Ngọc trừng mắt nhìn người nằm trên giường đối diện, suýt chút nữa đã mất khống chế, nhào qua bóp chết cô.

Tối nay, cô ấy định bỏ trống cùng tên đàn ông khốn nạn Cát Ích Dân, bọn họ sẽ đến Bằng thành, nơi được đồn dãi rằng khắp nơi đều là vàng. Có điều, tình hình thực tế lại khác xa ngàn dặm so với tưởng tượng, người kiếm được tiền ở Bằng thành đúng là nhiều, nhưng số người chịu thiệt càng nhiều hơn, đa số mọi người đều chịu cực chịu khổ vì miếng cơm manh áo.

Mỗi ngày, bọn họ phải làm việc quần quật từ sáng đến tối mới miễn cưỡng đủ sống qua ngày, cuộc sống còn tệ hơn so với khi còn ở quê. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, Diệp Hinh Ngọc đã nhìn rõ được bộ mặt thật của Cát Ích Dân, tên đàn ông này ngoại trừ vẻ bề ngoài và cái miệng dẻo quẹo thì chẳng được tích sự gì hết.

Tình huống này hoàn toàn khác với tưởng tượng của Diệp Hinh Ngọc, trước khi bỏ đi, cô ấy đã âm thầm thề rằng bản thân nhất định phải sống thật tốt, sau này phải nở mày nở mặt quay về thôn. Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, sao cô ấy có thể thực hiện được ước muốn đó chứ.

Đúng lúc này, Cát Ích Dân nghe nhân viên tạp dịch nói rằng Cảng Thành ở bên kia bờ biển giống như thiên đường vậy, trong lòng hắn rung động nên đã khuyến khích Diệp Hinh Ngọc lén trốn qua đó. Sống ở Bằng thành mấy tháng, cô ấy cũng đã nghe rất nhiều người nhắc đến Cảng Thành, cũng biết được có rất nhiều người lén qua đó đào vàng. Người dân địa phương còn có câu [Mười nhà thì chín nhà đến Cảng Thành, trong nhà chỉ còn người già và trẻ nhỏ]. Diệp Hinh Ngọc cảm thấy vô cùng chán nản, lúc đó đúng là cô ấy bị mỡ heo che mắt, vậy mà thật sự lén lút trốn đi, còn trà trộn vào thành công.

Cảng Thành sầm uất và giàu có chắn chắn là thiên đường, nhà cao chọc trời, xe hơi chạy khắp nơi, những sự vật mới lạ chưa từng nhìn thấy cũng chưa bao giờ nghe nói qua cũng có. Nhưng rất nhanh, hiện thực tàn khốc đã hất cho Diệp Hinh Ngọc một chậu nước lạnh, nơi này không phải thiên đường, đối với những người không học vấn không kỹ năng thì thành phố này chính là địa ngục.

Bả vai Diệp Hinh Ngọc run nhẹ, nướ mắt không ngừng chảy ra. Nếu không vì tên khốn Cát Ích Dân, sao cô ấy có thể bước chân vào con đường kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.