Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết

Chương 71




Tiêu lão phu nhân nhanh chóng nhận được tin tức, nắm lấy tay [Tiêu Nhã Quân] nhẹ giọng an ủi: “Nhã Du có nút thắt trong lòng với con, những lời Nhã Du nói con đừng để trong lòng. Không có chuyện xấu gì cả, tai nạn năm đó là điều không ai muốn xảy ra. Tuy nhiên, sự khác biệt về môi trường giữa hai nhà là hơi lớn, và trong lòng con bé cảm thấy không cân bằng là điều đương nhiên, bình thường hãy tránh xa nó ra một chút, để tránh không chọc tức nó. Nếu như nó có làm sai điều gì không quá đáng thì con cũng đừng chấp nhặt nó.”

[Tiêu Nhã Quân] cười thấu hiểu: “Yên tâm tổ mẫu, ta làm sao có thể tính toán với bát tỷ, hơn nữa ta thật sự đã nợ Nhã Du.”

Tiêu lão phu nhân không thích nghe điều này: “Nợ cái gì mà nợ.”. truyện ngôn tình

Tiêu Nhã Quân trong lòng cảm thấy đủ loại cảm xúc, vì được người yêu thương mình bảo vệ, [Tiêu Nhã Quân] trước mặt vui vẻ hạnh phúc đến mức ngay cả nàng ấy cũng thấy ghen tị, điều này càng khiến Tiêu Nhã Du thêm phần đáng thương.

Tiêu Nhã Du cùng Du thị lại rời khỏi Hầu phủ, [Tiêu Nhã Quân] đi tiễn, ánh mắt Du thị lạnh lùng, loại lạnh lùng này nàng ấy chưa từng thấy qua.

Nỗi thất vọng lớn nhất của [Tiêu Nhã Quân] này chính là Du thị. Có người còn nói Du thị lạnh nhạt, nữ nhi nuôi nấng mười lăm năm, một khi phát hiện không phải là thân sinh, nói không thương là không thương.

Nhưng Du thị là chúa mẫu của Hầu phủ, còn Tiêu Nhã Du là nữ nhi của Tiêu gia, bọn họ có thể cố gắng né tránh nhau, nhưng cũng không thể mãi mãi không quay lại.

Mỗi lần trở về, Tiêu Nhã Quân đều sẽ phát hiện Tiêu Nhã Du càng ngày càng nhạy cảm và tự ti, ánh mắt nhìn [Tiêu Nhã Quân] càng thêm oán hận.

Hôm đó là đại lọ lần thứ bốn mươi của Du thị, một nhóm các cô nương xinh đẹp trang điểm lộng lẫy tụ tập lại nói về phong tục đất nước con người, nói về Lương Thành.

Theo kinh nghiệm mà Tiêu Nhã Du công bố với mọi người bên ngoài, nàng đã sống ở Lương Thành mấy năm.

Tiêu Nhã Du cúi đầu không nói gì, cô nương vừa đặt câu hỏi hơi lúng túng, sau lưng thì thào nói với người khác: “Mỗi lần hỏi chuyện trước đây đã trải qua như thế nào nàng đều như thế, đều không muốn nhắc tới. Tử không chê mẫu xấu, chó không chê chủ nghèo, dưỡng phụ dưỡng mẫu dù không đủ năng lực cho nàng ăn ngon mặc đẹp, nhưng cũng vẫn có thể nuôi nấng nàng khôn lớn, ân dưỡng dục còn lớn hơn cả ân sinh thành, nàng biết ơn tất cả.”

Vừa dứt lời, một cốc trà nóng đã bị đổ xuống đầu, cô nương vừa lên tiếng đã tức giận chỉ vào Tiêu Nhã Du hét lớn: “Ngươi có bệnh à!”

“Ta đối với ngươi tốt như vậy, sao ngươi lại không cảm ơn, ngươi mau cảm tạ ta.” Tiêu Nhã Du cầm quả dưa bên cạnh tay ném qua kia: “Ngươi mau cảm ơn ta, ngươi cảm ơn ta đi chứ, sao ngươi lại không cảm ơn ta!”

Ánh mắt Tiêu Nhã Du lúc này khiến người ta vô cùng bất an.

[Tiêu Nhã Quân] tiến lên đỡ lấy nàng: “Bát muội, ngươi...”

“Đừng động vào ta!” Tiêu Nhã Du hét lên một tiếng, dùng sức đẩy [Tiêu Nhã Quân] ra, [Tiêu Nhã Quân] không ngờ lại bị nàng đẩy lùi ba bước eo bị đập vào cái bàn, tay áo quét qua những cốc đĩa trên mặt bàn làm cho chúng rơi xuống đất “rầm rầm” một tiếng.

[Tiêu Nhã Quân] trong ánh mắt đau rơm rớm nước mắt.

Một đám khuê các vây quanh nàng, bao gồm cả tỷ muội Tiêu gia, đều chỉ trích Tiêu Nhã Du sao có thể lỗ mãng, không biết phân biệt tốt xấu như vậy... xôn xao không ngớt.

Gân trên trán và cổ Tiêu Nhã Du dần dần nổi rõ, hai mắt đỏ ngầu như mạng nhện, nắm chặt tay thành nắm đấm mắng: “Các ngươi biết cái gì, các ngươi cái gì cũng không biết. Thân phụ mẫu của nàng ấy là một lũ khốn nạn, và nàng ấy cũng khốn nạn. Bọn họ đánh ta, họ mắng mỏ ta, họ coi ta như một con súc sinh, họ bắt ta làm việc mỗi ngày, không cho ta ăn cơm, cứ hỡ không vui là đánh mắng ta, phụ thân của nàng ấy còn muốn… Cả nhà bọn họ đều là cầm thú, đều đáng chết, ta hận không thể giết chết bọn họ, ta tại sao phải cảm tạ bọn họ, ta hận không thể giết hết bọn họ.

Nếu không có họ, làm sao ta có thể trở nên như thế này. Họ cố tình cướp ta đi, đó không phải là bế nhầm, bọn họ cố tình làm điều đó, là cố tình đánh tráo hài tử. Cả nhà họ đều là trộm cướp, đều là cường đạo!”

Tiêu Nhã Du lấy tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Các ngươi đều giúp nàng ấy, các ngươi đều thích nàng ấy, các ngươi đều bắt ép ta, các ngươi không phải người tốt. Các ngươi giống như người của Chu gia đều là khốn nạn như thế!”

Câu chuyện hài này bị Tiêu lão phu nhân nghe tin chạy tới chặn lại.

Tiêu lão phu nhân nổi trận lôi đình: “Nếu như ngươi có bản lĩnh, liền nói cho bọn họ biết, thiếu chút nữa ngươi bị cưỡng hiếp, còn cả chuyện ngươi giết chết dưỡng phụ của mình, ngươi chính là…”

“Hắn ta không phải là dưỡng phụ của ta, hắn ta không xứng!” Tiêu Nhã Du đang quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt dữ tợn.

Tiêu lão phu nhân hiển nghiên sửng sốt, trong lòng có chút phát lạnh.

Tĩnh Hải Hầu kêu Du thị đưa Tiêu Nhã Du trở về nhà.

Tiêu lão phu nhân thở dài thật sâu: “Hài tử này tâm tính lệch lạc, vừa rồi ánh mắt của nó ta cũng không thể miêu tả nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng chuốc lấy đại họa. Nó không thích Quân Nhi như vậy, hơn nữa gần đây nó cứ ba lần bốn lượt nhắm vào Quân Nhi. Hôm nay nó nói những điều như vậy trước mặt mọi người giống như nó bị điên mất rồi, ngươi nói xem chuyện này sẽ kết thúc như thế nào?”

Tĩnh Hải Hầu vẻ mặt lãnh đạm: “Mẫu hậu làm sao không biết kết cục sẽ như thế nào?”

“Ngươi có ý gì!” Tiêu lão phu nhân cau mày.

Tĩnh Hải Hầu: “Mẫu thân không phải đã nói sao, nó giống như bị điên rồi.”

Tiêu lão phu nhân nhất thời lúng túng: “Ta chỉ tùy tiện nói.”

Tĩnh Hải hầu: “Du Nhi có chỗ không đúng, nhưng con bé trở nên nông nỗi như vậy, ít nhất một nửa là do chúng ta bức ép, trưởng bối chúng ta vì lòng ích kỷ mà xát muối vào vết thương của con bẽ, mẫu thân, chúng ta đều có lỗi với hài tử này, hãy đối xử tốt hơn với con bé.”

Tiêu lão phu nhân chịu không nổi nói: “Ta chỗ nào đối xử không tốt với nó?”

Tĩnh Hải Hầu giật giật khóe miệng: “Cứ nói với bên ngoài là trước kia hai hài tử đã cãi nhau, Du Nhi mới nói năng tuỳ tiện không có suy nghĩ, Cung Vương nhất định sẽ kiểm soát dư luận.”

Tiêu lão phu nhân tâm tư bấn loạn xoay chuỗi hạt: “Lão đại, ngươi có phải đã oán trách Cung Vương?”

“Sao có thể dám. Ta không trách hắn ta, ta tự trách chính mình.”

Sắc mặt Tiêu lão phu nhân đột nhiên biến đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.