Xuyên Nhanh: Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level

Chương 481: Ghi chép về cuộc xâm lược của sinh vật kỳ lạ (37)




Tòa nhà sáng trong vài phút một lần nữa chìm trong bóng tối.

Ngoại trừ ba con quái vật ban đầu, ngày càng có nhiều quái vật xuất hiện.

Quái vật hình thù kỳ lạ, bao quanh tòa nhà.

Lúc Khúc Tây Viễn chạy tới, vừa lúc nhìn thấy bảng hiệu của tòa nhà bị cự ưng trên trời đụng xuống.

"Đội trưởng, cái này... là tình huống gì?" Tân Vĩ mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mắt, hung hăng véo mình một cái, hoài nghi mình đang nằm mơ.

Họ nhận được tin tức, chỉ nói rằng tổng bộ đã bị tấn công bởi những con quái vật và yêu cầu họ hỗ trợ.

Nhưng không nói có nhiều quái vật như vậy!

"Còn có thể liên lạc với tổng bộ không?"

"Không thể... Không có tín hiệu."

Không cách nào biết được tình huống trong tòa nhà, Khúc Tây Viễn chỉ có thể dựa theo kinh nghiệm ra lệnh.

Nhưng mà hắn bên này vừa nói xong kế hoạch tác chiến, bên kia tòa nhà chính 'ầm ầm' một tiếng.

Sau đó, tòa nhà sụp đổ trong ánh mắt của họ.

Trước sau cũng chỉ có mấy giây, không chỉ là bọn họ không kịp phản ứng, ngay cả những quái vật kia rõ ràng cũng ngốc luôn.

"Thảo..."

Không biết là ai mắng một tiếng, kéo mọi người đang ngốc trệ trở về hiện thực.

...

"Rạng sáng hôm nay, Tổng cục Quản lý Dị hóa gặp phải quái vật tập kích, tòa nhà tổng cục sụp đổ..."

Tòa nhà tổng cục lúc này đang chỉ còn lại một mảnh phế tích, bên ngoài phế tích có không ít dân chúng.

Đối với tình huống quái vật tập kích tổng cục, làm sập tòa nhà, dân chúng bắt đầu hoài nghi năng lực của bọn họ, có thể thật sự bảo vệ bọn họ tồn tại trên thế giới này hay không.

Tất cả các loại âm thanh nghi ngờ xuất hiện tại hiện trường.

Các phương tiện truyền thông mạng lớn và các nền tảng cá nhân, cũng đến đống đổ nát để tiến hành chụp ảnh toàn diện không góc chết.

Sở Ngộ tắt hình ảnh tin tức trên điện thoại di động.

Lúc này hắn đang ở hiện trường tòa nhà tổng cục, nhưng mà cách một con phố, nhưng có thể nhìn thấy tình huống bên kia.

Con đường đối diện đã bị phong tỏa và không thể đi qua.

Mọi người ở bên ngoài đống đổ nát, ba tầng bên trong và bên ngoài ba tầng, bao quanh như nước chảy.

Lúc này, bọn họ cũng không sợ quái vật đột nhiên xuất hiện công kích bọn họ.

Mèo vàng ở ghế sau nhảy lên hộp tay vịn.

Sở Ngộ đưa tay sờ đầu nó: "Đợi thêm một lát nữa."

"Ngao ~"

Con mèo vàng nhảy lên ghế phụ, đuôi tròn lên ngồi xuống, nhìn chủ nhân của nó.

"Ngươi nói cô ấy có phải đã chết hay không?" Sở Ngộ hỏi mèo vàng.

Con mèo vàng liếm móng vuốt.

"Chết cũng rất tốt." Sở Ngộ đặt ngón tay lên vô lăng, nhẹ nhàng gõ hai cái: "Thật cho rằng mình là siêu nhân, lá gan rất lớn đấy."

Sở Ngộ nói xong, hơi dừng lại một chút: "Ta đã buông tha mục đích của ta, cô ấy lại muốn cứ như vậy mà chết, có phải quá tiện nghi cho cô ấy hay không?"

Mèo vàng hiển nhiên nghe không hiểu chủ nhân nhà mình đang nói cái gì, nó một bên liếm lông, một bên ngáy khò khò tỏ vẻ mình đang nghe.

Con mèo vàng liếm móng vuốt của mình, bắt đầu duỗi lưng và cố gắng nắm lấy ghế.

Sở Ngộ đưa tay đánh nó một cái: "Không cần bắt."

Mèo vàng rất muốn mài móng vuốt, căn bản không nghe sở ngộ nói.

Sở Ngộ xách nó qua, bóp cổ của nó, lạnh mặt trừng nó: "Ngay cả ngươi cũng không nghe lời, lúc trước ta hẳn là nên bỏ lại ngươi."

Nếu không phải vì nó, cánh cửa đó...

Nghĩ tới đây, tâm tình Sở Ngộ lại càng không tuyệt vời, ấn mèo vàng xoa loạn một trận.

Con mèo vàng vừa liếm lông mình: "Meo?"
Chuyện gì đang xảy ra với nó vậy?

Con mèo vàng không hiểu.

Mèo vàng giãy dụa, muốn nhảy ra khỏi sự khống chế của Sở Ngộ.

"Ngươi cũng cứng cánh..."

Cửa xe của phụ lái bị người ta kéo ra, một người bụi bặm ngồi lên.

Miêu "ngao ô" một tiếng, trừng mắt nhìn Sở Ngộ, thoáng cái liền nhảy đến trong ngực người, ngao ô ô lên.

Sở Ngộ cứng ngắc quay đầu nhìn cô.

Trên người Hoa Vụ đều là tro, khuôn mặt cũng bẩn thỉu, giống như đã từng làm ở công trường.

Hoa Vụ bị ép ôm mèo, quay đầu liền đối diện với tầm mắt đánh giá Sở Ngộ: "Nhìn cái gì? Đi thôi."

Sở Ngộ nghẹn ra mấy lời thăm hỏi không lễ phép: "Ngươi chưa chết à?"

Hoa Vụ mỉm cười: "Xin lỗi, vận mệnh chính là thích chiếu cố loại người tốt tâm hoài đại nghĩa như ta."

Làm thế nào để nói chuyện với một cẩu đồ vật!!!
Không thể nói chuyện thì đừng nói!!!

Cô ấy có thể tùy tiện ngỏm củ tỏi sao?

Hào quang nữ chính là để trưng cho đẹp sao?

"..."

Sở Ngộ cười nhạo một tiếng, tỏ vẻ trào phúng lời nói của cô.

Hắn khởi động xe, chạy vào dòng xe bên cạnh, đống đổ nát của tòa nhà trụ sở dần dần biến mất trong gương chiếu hậu.

"Vì sao lâu như vậy mới đi ra?"

Tòa nhà đã sụp đổ bao lâu rồi?

Nhưng đến bây giờ cô ấy mới xuất hiện...

"Làm chút việc khác."

"Chuyện gì?"

Sở Ngộ không nghe thấy câu trả lời, quay đầu liền nhìn thấy cô đang cười... Làm gì vui vẻ như vậy?

Hoa Vụ rõ ràng không có ý nghĩa giải thích.

Sở Ngộ rất thức thời chuyển đề tài: "Cửa... Ngươi thật sự cho nổ tung sao?"

"Ngươi không phải đã nhìn thấy sao?"

"..."

Sở Ngộ quyết định yên lặng lái xe.

Cảnh sắc bốn phía dần dần hoang vắng, cuối cùng rời khỏi thành phố Ngân Đồng.
bên tổng cục rất nhanh sẽ phát hiện, chuyện này cùng Hoa Vụ không thoát khỏi quan hệ.

Cô ấy chắc chắn sẽ bị truy nã một lần nữa.

Lúc này nếu không đi, đến lúc đó muốn rời đi, cũng khó khăn.

Sở Ngộ: "Kế tiếp ngươi có tính toán gì?"

Hoa Vụ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thanh âm có chút mềm mại: "Đi lang thang đi."

Sở Ngộ: "???"

Cô nghĩ rằng người của tổng cục sẽ bỏ qua cho cô ấy sao hả?

Hoa Vụ lại quay đầu trở về, không chớp mắt nhìn hắn: "Sở tiên sinh, ngươi nguyện ý đi lưu lạc theo ta không?"

"Không cần."

"À."

Hoa Vụ ngược lại không có khuyên, thậm chí cũng không nói thêm một câu.

Sở Ngộ ngược lại cảm thấy kỳ quái... Đây là cứu thế giới xong, muốn tan vỡ?

Sở Ngộ liếc mắt nhìn về phía cô, nữ sinh mặc xiêm y xám xịt, nằm ở trong ghế ngồi, nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe nhanh chóng lui về phía sau, cơ hồ kéo thành một cảnh sắc quang ảnh.
Mèo vàng nằm sấp trên người cô ngủ rất ngon, cô từng chút một sờ sống lưng mèo vàng.

Lúc này cô nhìn qua không hề có tính công kích.

Đuôi mắt hơi cong lên, làm cho cô nhìn qua nhàn nhã lại thích ý.

Giống như một con công nhỏ kiêu ngạo ở bên ngoài giành chiến thắng, trở về nhà.

Sở Ngộ mím môi dưới, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng hắn thu hồi tầm mắt, chăm chú nhìn con đường phía trước.

...

Hoa Vụ rất có thể đang bị truy nã, cho nên Sở Ngộ chỉ có thể dừng lại ở một thôn trấn xa xôi, tìm một nhà nông ở.

Nơi này rõ ràng không phải là điểm du lịch gì, giải trí nông thôn này làm rất đơn giản, đương nhiên cũng không có hệ thống đăng ký gì.

"Tại sao chỉ có một phòng?"

Hoa Vụ ôm mèo, nhìn Sở Ngộ dùng chìa khóa mở cửa.

"Dưới lầu rất ẩm ướt, nếu ngươi muốn đi xuống ở, ta có thể cho ngươi một gian nữa." Sở Ngộ cũng không thiếu chút tiền này, nhưng hắn lại bổ sung một câu: "Trên lầu chỉ có một phòng như vậy, cũng chỉ có phòng này có máy nước nóng cùng điều hòa không khí."
"..."

Trong khoảng thời gian này tuy rằng ban ngày đã không còn lạnh, nhưng ban đêm vẫn có chút lạnh, không bật điều hòa căn bản là không có cách nào ngủ.

Căn phòng này là bởi vì con trai chủ quán và con dâu tết sẽ trở về ở, cho nên mới có mấy thứ này.

Bình thường cũng là trống rỗng, bọn họ liền thu thập một chút, nếu có người muốn ở, liền thu thêm chút tiền.

Hoa Vụ trầm mặc trong chốc lát, miễn cưỡng tiếp nhận lý do này, đi theo hắn vào cửa.

Nông thôn tự xây nhà, phòng ngủ này rộng rãi như phòng khách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.