Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 108: Mau sủng ái ta, ta siêu manh (5)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————-

Phương Vũ Lộ cảm thấy có chút xấu hổ, cũng có chút không thể tưởng tượng nổi.

Chủ yếu là căn bản bà cũng không nghĩ tới quan hệ giữa Tô Viễn Phàm và con trai lại kém như vậy, hiện tại bà với con gái lại vào ở Tô gia, cũng không biết những ngày tháng sau này có thể sống an tâm được hay không nữa.

Tô Viễn Phàm còn chưa nguôi giận, sắc mặt xanh mét, lúc nhìn thấy Phương Vũ Lộ có thần sắc hoảng loạn thì sắc mặt ông mới hòa hoãn đi một chút.

Ông nắm lấy tay Phương Vũ Lộ, ho khan vài tiếng rồi nói: “Vũ Lộ, em đừng để trong lòng. Nó chính là cái đức hạnh đấy, cứ mặc kệ nó là được. Còn có Tiểu Đường, con cũng không cần quá áp lực, cứ yên tâm mà ở chỗ này.”

Vân Phiếm Phiếm lập tức cảm thấy còn áp lực hơn.

Cũng không biết bây giờ cô mà rời khỏi Tô gia thì hắn có tốt lên tý nào không nữa…

Nhưng Phương Vũ Lộ lại ở chỗ này, cô cũng không thể chỉ lo cho ý nguyện của bản thân mình được.

Lúc ăn cơm, trong đầu cô toàn bộ đều là chuyện của Tô Hạ, sau khi ăn xong, Tô Viễn Phàm liền đưa Phương Vũ Lộ đi tham quan quanh nhà, Vân Phiếm Phiếm thì tính toán trở về phòng của mình.

Còn chưa có lên lầu, cô bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, liền đi ra phòng bếp.

Bảo mẫu trong nhà còn đang rửa bát, quay đầu nhìn thấy cô liền hỏi: “Tiểu thư cần gì sao?”

Vân Phiếm Phiếm nhìn xung quanh, hỏi: “Xin hỏi còn cái gì ăn được không? Cái nào mà mang lên phòng ăn được ấy.”

Bảo mẫu cho rằng cô sợ buổi tối bị đói, cho nên nói: “Nếu buổi tối tiểu thư có đói bụng thì có thể bảo người hầu làm cơm cho cô ăn.”

Cô lắc lắc đầu, bảo mẫu đành phải lấy từ trong tủ lạnh ra mấy quả chuối, cùng một cái bánh mì và một hộp sữa bò.

Vân Phiếm Phiếm cầm đồ đi lên tầng, đi được một nửa lại hỏi: “Cho hỏi, thiếu gia nhà các người ở phòng nào thế?”

Bảo mẫu đối với tình huống gia đình nhà Tô Hạ vẫn là tương đối rõ, cũng biết quan hệ của Tô Viễn Phàm với Tô Hạ như nước với lửa. Trước kia Tô Viễn Phàm cũng thường xuyên mang phụ nữ về nhà, thế nhưng chưa từng có người nào được vào đây ở.

Phương Vũ Lộ và Vân Phiếm Phiếm được coi như là người đầu tiên.

Bảo mẫu nói: “Lầu ba, phòng thứ hai.”

Cô đang định đi, bảo mẫu lại ở phía sau nhắc nhở cô, “Tiểu thư, nếu không có chuyện gì quan trọng thì cô nhất định đừng quấy rầy thiếu gia.”

Vân Phiếm Phiếm biết bảo mẫu cũng không cảm thấy cô sẽ đi quấy rầy hắn, chỉ là sợ cô sẽ gặp phải phiền toái gì đó.

Cô xoay người, nghiêm túc nói một câu cảm ơn với bà.

Sau đó cô tìm một cái túi, để mấy thứ này vào bên trong, đi lên lầu ba, tìm được phòng của Tô Hạ, cô cứ đứng ở ngoài cửa nhìn nhìn, do dự trong chốc lát.

Ở trong mắt Tô Hạ, cô chỉ là một người ngoài, hơn nữa còn là một người ngoài mà hắn cực kì không thích, nếu như biểu hiện ra bộ dáng quá quan tâm thì khả năng không tốt lắm.

Cô liền đem đồ để ở trêи mặt đất, sau đó giơ tay gõ cửa.

Tô Hạ ở bên trong đang cầm máy chơi game chơi, cũng không để ý tới tiếng gõ cửa.

Vân Phiếm Phiếm sợ hắn không nghe được, liền nhanh chóng gõ vào cửa năm, sáu lần, sau đó chạy nhanh về phía cầu thang bên kia.

Tô Hạ nghe được tiếng đập cửa dồn dập, liền ném máy chơi game xuống thảm, đứng dậy mở cửa.

Bên ngoài không có ai cả, hắn bắt đầu nghĩ có phải người hầu cũng khó chịu với hắn cho nên muốn trêu chọc hắn hay không? Vừa định đóng cửa, tầm mắt lại rơi trêи mặt đất, hắn liền thấy được một túi đồ ăn đặt ở đó.

Phảng phất còn nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu.

Tô Hạ ngồi xổm xuống, nhấc túi đồ dưới đất lên, quan sát vài lần.

Người hầu ở đây đều biết tính tình của hắn, sẽ không làm mấy cái chuyện dư thừa này, Tô Viễn Phàm thì lại càng không, vậy thì chỉ có hai người mới tới kia thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.