Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 70: Nữ thần giới giải trí (32)




Edit by Shmily

#Do not reup#

– ——————————

“Đại khái.” Cố Lê nói.

Có học hay không cũng không quá quan trọng.

Rõ ràng hắn biết rõ, làm những chuyện này chỉ phí công.

Hắn vẫn luôn cho rằng chỉ cần mình nỗ lực thì sẽ có thể nhìn thấy cô, nhưng mà chờ tới khi cô chân chính biến mất, hắn mới bừng tỉnh, hóa ra bản thân mình hoàn toàn không biết tý gì về đối phương.

Không biết tên, không biết cô trông thế nào, thậm chí trừ QQ ra thì ngay cả phương thức liên hệ chính thức hắn cũng không có.

Trừ thanh âm và tay của cô ra thì hắn chẳng biết gì nữa.

Buồn cười hơn nữa là một người như vậy lại có thể cướp đi toàn bộ tâm tư của hắn.

Hắn muốn gắt gao ôm lấy cô, lại bị cô cắn nuốt tới không còn lại gì.

Nhân sinh của hắn, giống như vẫn luôn thất bại như thế.

Cố Lê không nhịn được cười khổ, hắn cho rằng bản thân mình có thể thay đổi cái gì đó, thế nhưng cuối cùng lại càng khiến bản thân khó chịu thêm.

Tối ngày hôm đó, hắn liền đem QQ gỡ đi, sau đó hắn liền rời khỏi căn phòng đã cùng bà nội chung sống nhiều năm trời, trong lòng vẫn còn áp lực như cũ. Hắn lật xem ảnh chụp trong album, có quan hệ với cô cũng chỉ có những hình về hoa cùng với món ăn kia.

Hắn còn nhớ rõ đêm hôm đó cô uống say, nói với hắn là muốn làm đồ ăn cho hắn ăn.

Kỳ thật Cố Lê cũng không có giận việc cô không trả lời tin nhắn của mình, sau đó hắn có nghĩ tới, có lẽ đối phương thật sự có việc gì đó? Rốt cuộc thì cô cũng bận như vậy, thế nhưng vẫn luôn âm thầm giúp đỡ mình, cho nên cô sẽ không có khả năng vứt bỏ hắn.

Từ đầu đến cuối vẫn là do hắn yếu đuối.

Hắn sợ bản thân mình giống như ôn dịch, nếu lại gần cô sẽ hủy hoại cuộc sống của cô. Hắn cảm thấy những lời hàng xóm nói khi còn nhỏ rất đúng, hắn thực sự là một tai tinh, những người ở bên hắn sẽ chẳng có kết cục tốt gì.

Hắn dựa vào cái gì, có tư cách gì mà tới gần cô đây?

Chỉ là nội tâm vẫn gào thét không cam lòng, có thứ gì đó đang cấp bách muốn xông ra.

Hắn cầm ảnh chụp, đi khắp các nhà hàng lớn nhỏ, chỉ vì muốn tìm ra nguồn gốc của món ăn này, cuối cùng, hắn mới ở chỗ này tìm được thứ đồ ăn giống với đồ có trong bức hình.

Đầu bếp thấy vẻ mặt hoảng hốt của hắn liền cảm thấy có chút quen thuộc, ông ồ lên một tiếng, nói: “Hai ngày trước cũng có một cô gái tới đây muốn tôi dạy làm món này, lúc nấu ăn cô gái đó cũng đứng nhìn đến thất thần, hai người có quen biết hay không?”

Lời nói của đầu bếp đột nhiên lôi Cố Lê trở về hiện thực.

Một cô gái…

Trái tim hắn bắt đầu nảy lên kịch liệt, có một loại khát vọng mãnh liệt bao trùm hết toàn thân.

Hắn không biết biểu tình của mình như thế nào, chỉ có thể nghe được thanh âm khàn khàn của bản thân: “Cô gái đó như thế nào?”

Đầu bếp thấy thần sắc thiếu niên mang theo hoảng loạn, vẻ gầy ốm tái nhợt trêи mặt hàm chứa một chút chờ mong.

Vốn ông cũng không định nói, nhưng thấy dáng vẻ của thiếu niên này liền có hơi mềm lòng.

“Là một cô gái rất xinh đẹp, hình như là một minh tinh, tên Hứa Vi Nùng.”

Hứa Vi Nùng, Hứa Vi Nùng…

Hắn không biết tên của cô, cũng không biết Hứa Vi Nùng có phải là cô hay không.

Nếu như đó thật sự là cô, nếu cô thật sự học món này thì có phải hắn học vẫn còn ý nghĩa hay không~

Trong đầu Cố Lê bỗng nhiên vang lên một đạo thanh âm, vốn còn rất mơ hồ, hiện tại lại trở nên phá lệ rõ ràng.

“Nùng Nùng.”

Giọng nói ngày đó, người kia đã gọi cô như vậy.

Đầu bếp thấy thiếu niên vốn đang ở trong trạng thái mất hồn bỗng nhiên đáy mắt sáng rực lên, tần suất chớp mắt của hắn tăng nhanh, lông mi đen dày giống cánh bướm chớp chớp, khóe môi cong lên thành một tia ý cười.

Cố Lê khom lưng gập người với đầu bếp, nghiêm túc nói: “Cảm ơn chú.”

Sau đó, thiếu niên liền nhanh chóng xoay người, sống lưng thẳng tắp biến mất ở chỗ ngã rẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.