Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2090: Khoảng cách năm ánh sáng (19)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Phó đôn đốc Lương, cô không sao là tốt rồi. Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi không biết bàn giao với nguyên soái thế nào." Đôn đốc Diêu trông thấy Sơ Tranh toàn vẹn đứng trước mặt mình, nỗi lo trong lòng dần dần hạ xuống.

Sơ Tranh ứng phó đơn giản hai câu, trực tiếp nhảy vào chủ đề chính.

"Điều tra được ai chưa?"

Sắc mặt đôn đốc Diêu trầm xuống: "Vẫn chưa, lúc ấy người trên chiến hạm chết gần hết, người rời đi sau khi công kích chiến hạm thì khó mà tìm được tung tích."

Bây giờ họ chỉ có thể tra được từng ấy manh mối.

Đối phương làm việc gọn gàng, manh mối chứng cứ có thể phá hủy đều phá hủy hết.

"Thật sự hướng đến Lộ Triệu Niên?"

"Có lẽ là thế." Đôn đốc Diêu nói: "Đôn đốc Lộ đến chiến hạm của chúng ta, là vì nhận được tin tức nên mới đến. Nhưng căn cứ vào manh mối bây giờ điều tra được, thì cũng không có ai từng truyền tin tức cho đôn đốc Lộ."

"Tin tức giả?"

"Nhưng tin tức đúng là truyền đi từ trên chiến hạm của chúng ta."

Nội ứng nha.

Muốn làm thành chuyện này, nhất định phải có nội ứng, hơn nữa nhân số còn không thể quá ít.

"Tại sao lại phải động thủ trên chiếm hạm của quân đoàn thứ hai?"

Đôn đốc Diêu có chút xoắn xuýt: "... Đại khái là bởi vì chúng ta yếu, dễ động thủ?"

Sơ Tranh: "..."

Anh nói như vậy, tôi thật sự không có cách nào phản bác.

"Lộ Triệu Niên có vấn đề gì?" Mặc kệ là giết vì tình hay là báo thù thì đều phải có một lý do chứ?

Đôn đốc Diêu nhìn Sơ Tranh một chút, hắng giọng một cái: "Cô biết bây giờ năm vị nguyên soái cùng nhau nắm quyền chứ?"

"Bé con 3 tuổi cũng biết."

Đôn đốc Diêu không so đo với phương thức nói chuyện của Sơ Tranh: "Quân liên minh của chúng ta có năm quân đoàn, tương ứng với năm vị nguyên soái riêng, mấy vị này mặt ngoài thì gió êm sóng lặng, nhưng trong bí mật đều đấu đá rất dữ dội"

"Cha của đôn đốc Lộ, bây giờ là tâm phúc dưới trướng của nguyên soái Bạch Ôn. Cha của đôn đốc Lộ hành tung bất định, thực lực cường hãn, muốn xuống tay với ông ta rất khó."

"Nhưng đôn đốc Lộ thì không giống... Chuyện này chỉ sợ..."

Đôn đốc Diêu dừng đúng nơi đúng chỗ.

Ông ta nhìn xung quanh, lại xích lại gần một chút, hạ giọng: "Quân đoàn thứ hai của chúng ta từ trước đến nay không có cảm giác tồn tại gì, xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, quăng nồi cũng dễ dàng, cô hiểu chưa?"

Cho nên câu nói "bởi vì yếu" vừa rồi ông ta nói không phải nói đùa.

"Hiểu rồi." Chính là đại hiệp cõng nồi chứ gì.

Nếu như Lộ Triệu Niên xảy ra chuyện, mà không điều tra được kẻ cầm đầu sau màn, thù hận của người nhà họ Lộ nhất định sẽ chuyển dời đến quân đoàn thứ hai.

Lộ Triệu Niên lệ thuộc quân đoàn thứ nhất, đến lúc đó hai quân đoàn choảng nhau...

Sơ Tranh cũng không quen thuộc với mấy nguyên soái này lắm, chỉ có thể giao vấn đề này cho đôn đốc Diêu: "Anh cảm thấy là ai làm ra?"

"Chuyện này khó mà nói được." Đôn đốc Diêu lắc đầu, không muốn nói lắm.

"Chỗ này lại không có người khác, tùy tiện nói nghe xem."

"..."

Đôn đốc Diêu: "Cô thật sự muốn biết?"

"... Đột nhiên không muốn nữa." Sơ Tranh thay đổi chủ ý.

Nếu như thế cục thật sự giống như đôn đốc Diêu nói, thì giữa mấy vị nguyên soái cũng không phải hòa thuận như vậy, nếu bây giờ cô biết rồi, thì nói không chừng sẽ có phiền phức.

Đôn đốc Diêu: "..."

Được thôi.

Con gái chính là hay thay đổi.

"Đúng rồi, tin tức báo về nói đôn đốc Lộ ở trên cùng một tinh cầu với mọi người, sao khi mọi người rời đi lại không mang cậu ta đi cùng?" Đôn đốc Diêu nhớ tới chuyện này.

"Không cứu ra được." Sơ Tranh hùng hồn: "Không phải ra để bảo các anh đi cứu người đây sao." Ta là một người tốt đó!

Đôn đốc Diêu: "..."

Tôi tin cô mới lạ.

Nếu không phải bọn họ chủ động hỏi, thì căn bản sẽ không lấy được tin tức.

Cho dù đôn đốc Diêu biết Sơ Tranh cố ý không cứu, thì lúc này cũng sẽ không làm rõ.

Có một số việc mọi người biết rõ trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn phải duy trì một tầng giấy mỏng, đều là tình đồng chí nhựa plastic cả mà.

-

Sơ Tranh trò chuyện với đôn đốc Diêu xong, trở lại khoang của mình, Trần Xuyên đã mang theo tư liệu chờ sẵn.

"Tiểu thư, đây là tư liệu về năm vị nguyên soái."

Sơ Tranh khoát khoát tay: "Không xem, anh nói nghe xem."

"Vâng."

Trần Xuyên tổng kết lại những tài liệu kia cho Sơ Tranh nghe.

Nguyên soái Bạch Ôn thống lĩnh quân đoàn thứ nhất, mà quân đoàn thứ nhất từ trước đến nay luôn dũng mãnh nhất, trên cơ bản rất nhiều tài nguyên đều ở quân đoàn thứ nhất.

Nguyên soái Kelly của quân đoàn thứ hai tương đối hiền hòa, từ trước đến nay không tranh không đoạt, hạng chót cũng không có vấn đề gì.

Quân đoàn thứ ba vẫn luôn không hòa hợp với quân đoàn thứ nhất, nghe nói giữa hai vị nguyên soái có ân oán.

Quân đoàn thứ tư là cỏ đầu tường, bên nào tốt thì góp phần trợ uy cho bên ấy.

Quân đoàn thứ năm thực lực không kém, cũng rất có dã tâm, một tay lão luyện tranh tài nguyên, tài nguyên mà quân đoàn thứ nhất không cướp được, cơ bản sẽ rơi vào trong tay quân đoàn thứ năm.

Cho nên quân đoàn thứ năm và quân đoàn thứ ba cũng không hợp nhau.

So sánh một chút, quân liên minh chính là một boy group, thì quân đoàn thứ nhất là anh giai ở vị trí center chói mắt nhất, mà quân đoàn thứ hai chính là người dự bị, chỗ nào cần thì tới, không tranh cũng không đoạt.

Quân đoàn thứ ba chính là anh giai hạng hai thời thời khắc khắc muốn soán vị leo lên vị trí center, lại phải phòng ngừa người khác soán vị.

Quân đoàn thứ tư chính là fan hâm mộ lắc lư trong nhóm.

Quân đoàn thứ năm nhìn như không có tính công kích gì, nhưng lần nào người được lợi cũng là nó.

"Bây giờ xem ra, quân đoàn thứ ba có hiềm nghi lớn nhất." Trần Xuyên tổng kết: "Khả năng là quân đoàn thứ năm cũng không thấp."

Sơ Tranh sờ cằm: "Kelly người này... Thật sự không tranh không đoạt sao?"

Trần Xuyên: "Trên tư liệu biểu hiện như thế, nhưng có thể ngồi vững vàng trên cái ghế nguyên soái, chỉ sợ không đơn giản như vậy."

"Có đạo lý."

"Vậy chúng ta có cần đề phòng ông ta không?"

"Không cần, tôi còn muốn làm quan chấp hành đấy." Nói không chừng còn có thể làm nguyên soái nha! Một bước đúng chỗ không tốt sao?

Sơ Tranh nghĩ đến liền hỏi: "Trần Xuyên, anh biết làm sao có thể làm được nguyên soái không?"

Khóe miệng Trần Xuyên khẽ co giật: "Tiểu thư, nguyên soái là được trao mệnh... Dùng lời của tinh tế lúc trước mà nói, thì chính là chế độ thoái vị."

Nguyên soái sẽ sớm tìm kiếm người nối nghiệp, sau đó bồi dưỡng, cuối cùng thoái vị cho người nối nghiệp.

"..."

Đã nói là dựa vào nắm đấm đâu hả?

Sao lại thành quan hệ bám váy rồi?!

Con ngươi Sơ Tranh quay tròn chuyển hai vòng, không biết lại nghĩ đến cái gì, dường như trong lòng đã nắm chắc.

-

Mặc dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng diễn luyện thực địa vẫn phải tiếp tục.

Quân đoàn thứ hai bên kia sẽ đưa người mới tới, Sơ Tranh và đôn đốc Diêu tới nơi diễn luyện trước để chuẩn bị, thuận tiện báo cáo một chút về chuyện của Lộ Triệu Niên.

Phi thuyền của Sơ Tranh tới gần căn cứ là không thể đi tiếp nữa, chỉ có thể đổi phi hành khí khác.

Trước khi xuống phi thuyền, Sơ Tranh đi xem Uất Thì.

"Phi thuyền sẽ đưa anh về Đế Đô Tinh."

Uất Thì sững sờ: "Cô muốn đưa tôi về?"

"Không phải anh muốn trở về sao?"

"..." Đúng là hắn muốn trở về, nhưng căn cứ vào quan sát gần đây của hắn, thì cô căn bản không có ý định thả mình đi, sao bây giờ lại cố ý thả mình về?

"Tôi hi vọng lúc tôi trở về, anh không thiếu mất cái tay cái chân nào." Sơ Tranh chân thành nói: "Trần Xuyên anh đã từng gặp rồi, nếu như anh cần thì có thể tìm hắn, hắn sẽ giúp anh."

Trong đầu Uất Thì hiện lên người đàn ông luôn theo sau lưng cô, trầm mặc không nói nhiều, làm việc nghiêm cẩn.

Sơ Tranh cũng không nói thêm nữa, đi ra phía bên ngoài, tới cửa chợt dừng bước, nghiêng đầu: "Uất Thì, bảo vệ mình thật tốt."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.