Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1985: Quy tắc chăn nuôi (26)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cách lúc bắt đầu còn có ba phút, nhưng lúc này trong phòng nghỉ của Thương Khí một mảnh ầm ĩ.

Sơ Tranh chen vào đám người, liếc thấy Thương Thiện Dư.

Cô gái sắc mặt trắng bệch che lấy cánh tay đang chảy máu, trên mặt đất có không ít thứ, bên trong một mảnh hỗn độn, bên chân Thương Thiện Dư rơi một lá bùa, bên trong lá bùa dường như còn có một chòm tóc.

Thương Khí đứng ở đối diện cô ta, thần sắc lãnh đạm, đối mặt với màn kịch này, giống như không hề liên quan đến hắn.

"Thầy Thương, sắp bắt đầu..." Có nhân viên công tác yếu ớt nhắc nhở.

Thương Khí gật đầu: "Đưa nó ra ngoài."

"Làm sao có thể!" Thương Thiện Dư the thé rống lên: "Vì sao anh lại không sao, sao anh lại không sao!! Chuyện này không thể nào!"

Nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau.

Cô gái này đột nhiên xông tới, bọn họ muốn đuổi người ra, lại bị thầy Thương ngăn lại.

Chờ bọn họ gặp lại cô gái này, cô ta đã che lấy cánh tay bị thương, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lại cực kỳ oán giận trợn trừng nhìn thầy Thương.

Người không biết còn tưởng rằng thầy Thương làm chuyện gì không nên làm với cô ta đấy.

Sơ Tranh trông thấy lá bùa kia là hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Thương Thiện Dư đối với Thương Khí mà nói không phải là người xa lạ, hắn nhớ tới Thương gia, có thể để cho cô ta tiếp cận với mình.

Hạ Cẩn chọn một kẻ căm hận anh trai mình như Thương Thiện Dư để tới gần Thương Khí, có thể nói là một nước cờ hay.

Đáng tiếc...

Lá bùa kia dường như không có hiệu quả.

Nhân viên công tác muốn mang Thương Thiện Dư ra ngoài, Thương Thiện Dư không chịu, thấy cô ta ăn mặc bất phàm, nhân viên công tác lại không dám làm quá, sợ làm cô ta bị thương, bị người ta gây phiền phức.

"Thông báo cho Thương tiên sinh đến lĩnh người." Thương Khí phân phó vệ sĩ bên người.

Vệ sĩ lập tức đi làm.

Thương Khí đi ra ngoài, đi hai bước lại dừng lại, quay về nhặt lá bùa trên đất lên.

Thương Khí nhặt đồ xong, thấy Sơ Tranh đứng ở trong đám người, khom người sờ sờ cô: "Tôi lên sân khấu."

Sơ Tranh gật đầu, móng vuốt nhỏ vỗ vỗ mu bàn tay hắn.

Thương Khí rời đi dưới sự hộ tống của nhân viên công tác, chờ Thương Khí vừa đi, lập tức có người khe khẽ bàn luận.

"Cô gái kia là ai thế?"

"Cô không thấy dung mạo của bọn họ khá giống sao? Chắc là thân thích của thầy Thương."

"Ai, nhưng cô gái kia nhìn hung ác quá đi... Hô to gọi nhỏ với thầy Thương. Ăn mặc thì không tệ, ai biết lại không có giáo dục như thế."

"Trẻ nhỏ bây giờ đều bị làm hư rồi."

"Nếu tôi là thầy Thương thì đã sớm vả cho lệch mặt rồi, không biết lớn nhỏ, một chút quy củ cũng không có."

-

Thương Thiện Dư bị người đưa ra khỏi hậu trường, cấm vào bên trong.

Cánh tay bị thương, lúc này còn đang chảy máu, Thương Thiện Dư khóc đến cực kỳ thương tâm.

Vì sao lại thế này!

Rõ ràng hắn ta từng nói, chỉ cần để cho Thương Khí tiếp xúc với lá bùa kia là được rồi... Vì sao lại vô dụng?

Thương Thiện Dư vừa khóc vừa mắng Hạ Cẩn.

Một hồi lâu sau mới nhớ tới chuyện gọi điện thoại cho người tới cứu mình.

Cô ta vừa bấm điện thoại, trước mắt đột nhiên tối đen, một giây sau cổ bỗng đau xót, hôn mê bất tỉnh.

Đỗ Bái từ phía sau tiếp được Thương Thiện Dư, nhanh chóng kéo vào trong góc tối không người bên cạnh.

Sơ Tranh đi theo anh ta vào, Đỗ Bái nghiến răng nghiến lợi: "Tôi thật sự là số đen tám kiếp, tới nghe một buổi biểu diễn âm nhạc, lại còn phải ở đây làm loại chuyện này với một con mèo."

"Nếu như tôi bị bắt, nhóc cũng chạy không thoát!! Tôi nhất định sẽ khai nhóc ra, để quốc gia giải phẫu nhóc!!"

Sơ Tranh: "..."

Người này sao mà ác độc như thế hả!

Ra tay được với cả một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta sao.

Đỗ • ác độc • Bái: "Nhóc nói cho tôi biết trước đã, nhóc có phải là yêu quái không!"

Sơ Tranh nhanh chóng đánh ra hai chữ —— không phải.

Đỗ Bái: "Vậy nhóc là thứ gì?"

—— Thần Tiên.

Sơ Tranh bắt đầu bịa chuyện.

Đỗ Bái: "... Phi, nếu nhóc là Thần Tiên, thì anh đây là Phật Tổ đấy!"

—— Anh thật giỏi.

Sơ Tranh phi thường tâng bốc.

Đỗ Bái: "..."

Đỗ Bái tránh khỏi nhân viên công tác ở hậu trường, đưa Thương Thiện Dư đến nơi nhốt Hạ Cẩn. Sau khi trói chắc người, Đỗ Bái ngồi xổm trên mặt đất thở.

Chuyện này quá mệt mỏi.

So với anh ta trò chuyện nhân sinh với tiểu mỹ nữ còn mệt mỏi hơn... Còn kích thích nữa!

Sơ Tranh ngồi xổm ở bên cạnh anh ta, dùng móng vuốt bấm điện thoại di động.

—— Anh biết thôi miên không?

"Đương nhiên biết." Chuyện ấy đối với anh ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

—— Thôi miên Hạ Cẩn.

"Dựa vào cái gì? Nhóc sai tôi làm việc?"

—— Có làm không?

"..."

Lúc này Đỗ Bái siêu tò mò đối với Sơ Tranh, mặc dù có chút lưỡng lự, cuối cùng vẫn đồng ý.

"Nhóc đi ra ngoài trông coi."

—— Sẽ không có người tới. Yên tâm.

"..."

Đỗ Bái yên tâm cái quỷ chứ, bây giờ anh ta ở đây làm loại chuyện này cùng một con mèo cũng thôi đi, con mèo này còn đặc biệt tự tin nói cho anh ta biết, sẽ không có người phát hiện ra nơi này.

Thật sự là gặp quỷ.

Lúc này Hạ Cẩn đang ngất, trước tiên cần phải làm người tỉnh lại.

Đỗ Bái châm một cái kim dự phòng trước với Sơ Tranh: "Thôi miên không thần kỳ như trên TV, không nhất định sẽ thành công, tôi chỉ có thể nói là thử xem sao."

Hạ Cẩn còn là một bệnh nhân không phối hợp, vậy thì càng khó.

—— Ừ.

Đỗ Bái nói không sai, xác thực không dễ thôi miên, cho nên Hạ Cẩn không ngừng bị làm tỉnh, đánh ngất xỉu, làm tỉnh lại, lại đánh ngất xỉu... Mỗi lần thừa dịp lúc gã vừa tỉnh, ý thức yếu kém mơ hồ mà thôi miên.

Đỗ Bái: "..."

Thật xin lỗi, anh ta không nghĩ tới còn có thể thế này! Cảm giác trước kia mình học uổng công rồi.

Tình huống bình thường đương nhiên không được, Sơ Tranh ở trong bóng tối giúp một chút, cuối cùng mới khiến cho Đỗ Bái thôi miên thành công.

-

Vấn đề Sơ Tranh hỏi làm Đỗ Bái cảm thấy rất kỳ quái, nhưng Hạ Cẩn trả lời, càng khiến người ta cảm thấy kinh dị hơn.

Mấy vấn đề hỏi xuống, toàn thân Đỗ Bái đều nổi lên một lớp da gà, lông tơ dựng đứng từng chiếc.

Sơ Tranh vẫn luôn tò mò Hạ Cẩn dùng những con mèo kia làm gì, bây giờ đã có được đáp án.

Trong một lần Hạ Cẩn đi du lịch, ở trong một vùng núi xa xôi lấy được một quyển sách, trên sách ghi lại không ít cách vẽ bùa, còn có một số thuật pháp kỳ quái.

Sau khi cầm về, Hạ Cẩn từ từ nghiên cứu, sau khi gã phát hiện những lá bùa vẽ ra có tác dụng, gã mừng rỡ như điên.

Nhưng muốn vẽ những lá bùa này, đều nhất định phải lấy máu mới của mèo.

Trước khi mèo chết, vẽ thành lá bùa, nếu không cũng không có tác dụng gì.

Hạ Cẩn cũng không phải dân chuyên nghiệp, một lá bùa phải vẽ rất nhiều lần mới thành, tất nhiên là phí mèo.

Mà lá bùa vừa rồi, tác dụng là làm Thương Khí mất khống chế nổi điên.

Hiện trường của buổi biểu diễn âm nhạc có truyền thông, còn có livestream, một khi Thương Khí mất khống chế trước mặt nhiều người như vậy, hoặc là đả thương người, hậu quả sẽ như thế nào?

Nếu như lực công kích của Thương Khí quá lớn, ở hiện trường cho dù có người không cẩn thận làm hắn chết, cuối cùng cũng sẽ không có trách nhiệm quá lớn.

Đương nhiên Hạ Cẩn không phải muốn giết chết Thương Khí.

Thứ gã muốn chính là cỗ oán khí trên người Thương Khí.

Dùng lời Hạ Cẩn mà nói thì là toàn thân Thương Khí quanh quẩn một cỗ oán khí, cỗ oán khí kia có thể làm cho thực lực của gã tăng lên nhiều.

Vừa vặn lại có thể giúp Thương Vu Thành giải quyết phiền phức, cớ sao mà không làm.

Đỗ Bái che đến nổi da gà đầy người, mặt mũi tràn đầy căm ghét: "Người ta phong kiến mê tín, tốt xấu gì cũng phải tu hành hoặc là có thứ gì đó lưu truyền xuống, hắn ta thế này tính là gì?"

Bàng môn tà đạo?

Thế này mẹ nó quá đáng sợ rồi!

Báo cảnh sát!

Nhất định phải báo cảnh sát!

Lại còn dám tính toán Thương Khí! Đây chính là bệnh nhân cấp tiêu bản anh ta tốn không ít tinh lực mới xách về được!

Từ từ... Mình không có chứng cứ, cho dù cuối cùng điều tra ra, thì cũng chỉ là ngược đãi động vật nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.