Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1953: Thế giới trong gương (30)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sáng sớm Trình Mộ liền nhận được điện thoại của Lê Hoàn, gọi hắn ra ngoài ăn cơm, tâm tình Trình Mộ không tệ, đáp ứng.

Cúp điện thoại, lật tìm trong điện thoại, đột nhiên kịp phản ứng, hắn không có phương thức liên lạc của Sơ Tranh.

Điện thoại, Wechat... Cái gì cũng không có.

Trình Mộ: "..."

Trình Mộ yếu ớt thở dài.

Lúc trước sao hắn lại không nhớ ra chứ.

Lê Hoàn hẹn ăn cơm vào buổi tối, Trình Mộ đúng giờ xuất hiện.

Lê Hoàn ăn mặc loè loẹt, thấy hắn tới, lập tức giơ tay gọi hắn, Trình Mộ không muốn thừa nhận người đàn ông hoa hòe lòe loẹt này là huynh đệ của hắn.

"Anh Mộ, bên này!"

Trình Mộ thật sự rất không muốn nhận người huynh đệ này, nặng nề thở ra một hơi, đi tới.

Trình Mộ quét mắt nhìn quanh một vòng, hơi quen thuộc: "Sao cậu lại chọn nơi này?"

"Ha ha, năm đó khi anh xuất ngoại, bữa cơm cuối cùng chính là ăn ở đây, bây giờ anh trở về, bữa cơm đầu tiên đương nhiên cũng phải ăn ở đây, cái này gọi là đến nơi đến chốn."

Lê Hoàn nói ngụy biện.

Trình Mộ nghẹn họng: "Đến nơi đến chốn là dùng như thế à?"

Còn có cái gì gọi là bữa cơm cuối cùng? Không biết nói chuyện!

Trình Mộ xuất ngoại nhiều năm, Lê Hoàn và hắn lại có liên hệ rất chặt chẽ. Duy trì tần suất ba ngày một cú điện thoại, năm ngày một cuộc video.

Nhiều lần Trình Mộ họp, Lê Hoàn đột nhiên gọi video tới, người phía dưới đều cho là hắn có một cô bạn gái đang gọi điện kiểm tra.

Ngày hôm nay Lê Hoàn chủ yếu là muốn nghe được vụ hẹn hò mà hôm qua Trình Mộ nói, dù sao nhiều năm như vậy, họp thì nghe qua không ít, nhưng hẹn hò thật đúng là chưa từng nghe qua từ miệng hắn.

Đây chính là bát quái lớn nha!

Không thể bỏ qua!

"Anh nói cho em nghe một chút đi, hôm qua anh đi gặp ai thế." Lê Hoàn nháy mắt ra hiệu với Trình Mộ.

"Cậu tò mò như vậy làm gì? Thích tôi à?"

"Phi! Anh có biết xấu hổ không!" Lê Hoàn chỉ vào Trình Mộ mắng: "Em đây là một căn chính miêu hồng thẳng nam, sẽ thích anh chắc?"

"Chậc." Trình Mộ không rõ ý vị.

Lê Hoàn luôn cảm thấy mấy năm nay Trình Mộ càng ngày càng tà khí, nhưng những người khác lại nói hắn ôn hòa, là một thân sĩ lễ phép.

Lê Hoàn cũng không biết tên cầm thú này mà ôn hòa ở chỗ nào.

"Anh nói cho em nghe chút đi mà." Lê Hoàn nhớ rõ trọng điểm của mình: "Em muốn nhìn xem là ai có mị lực lớn như vậy, có thể làm cho anh tự dẫn thân đến hẹn hò."

Trình Mộ vừa muốn nói chuyện, ánh mắt liếc qua quét một chỗ, lời đến khóe miệng một trận, toàn bộ nuốt trở về.

Trình Mộ nhìn chăm chú quá rõ ràng, Lê Hoàn nhìn sang theo.

Trong ghế dài bên kia, có một cô gái xinh đẹp trẻ trung, cô một tay chống cằm, tư thế ngồi đoan trang ưu nhã, toàn thân lộ ra khí chất thanh lãnh.

Giống như núi tuyết, lạnh lẽo thấu xương, cao ngạo đường hoàng, phong mang lộ rõ; lại giống như biển xanh thẳm, không có chút gợn sóng nào, không gay gắt không nóng nảy.

Đây là hai loại khí chất cực đoan, lại được cô hỗn hợp đến vô cùng tốt.

Số phụ nữ Lê Hoàn từng gặp đếm không hết, nhưng người có khí chất như thế này, vẫn là lần đầu gặp.

Đối diện cô gái còn có một người, dường như muốn nói gì đó, ngôn ngữ tay chân kích động, biểu cảm phẫn nộ.

Từ đầu đến cuối cô gái đều không lên tiếng, cuối cùng lấy một tờ chi phiếu và mấy tấm hình từ bên cạnh đẩy ra.

Người nam đang kích động kia nhất thời nín bặt, bối rối che ảnh chụp lại.

Hình ảnh này nếu như đổi thành một người đàn ông làm những chuyện tương tự với một người phụ nữ, thì đó chính là tiết mục người đàn ông ham mê sắc đẹp của người phụ nữ, muốn bức ép đi vào khuôn khổ.

Nhưng bây giờ hai bên nhân vật đổi cho nhau, một thân khí độ của cô gái kia, có một loại cảm giác như bá đạo tổng tài.

"Anh biết?" Lê Hoàn thấy Trình Mộ để mắt tới, tò mò lên tiếng.

Trình Mộ thu tầm mắt lại, uống một ngụm rượu vang, chậm rãi mà nói: "Không phải cậu muốn hỏi tôi, trở về hẹn hò với ai sao?"

"A... Đúng, đúng thế."

Lực chú ý của Lê Hoàn bị kéo trở về.

Trình Mộ nhìn về bên kia một chút: "Đó."

Biểu cảm trên mặt Lê Hoàn trong nháy mắt quy về không.

Thật lâu sau, Lê Hoàn lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn tới nhìn lui mấy lần giữa Trình Mộ và cô gái vẫn còn đang căng thẳng với người đàn ông kia, cuối cùng hít sâu một hơi: "Anh Mộ, anh không đùa em chứ?"

Trình Mộ không đáp.

Cuối cùng người đàn ông bên kia tức hổn hển, cầm đồ vật sắc mặt tái xanh rời đi.

Cô gái bưng cà phê lên, không nhanh không chậm nhấp một miếng.

Chính là ở thời điểm này, Trình Mộ đứng dậy, đi tới, dưới tầm mắt khiếp sợ của Lê Hoàn, cúi người hôn đối phương một chút.

Cô gái rất nhanh đáp lại, cũng không ngại đây là nơi công cộng —— đương nhiên chỉ là cái đụng chạm rất nhạt, tăng thêm có đồ vật cản trở, trừ Lê Hoàn, thì không ai nhìn thấy cả.

Trình Mộ đứng thẳng người, ghé mắt nhìn về phía Lê Hoàn, nhướn mày với cậu.

Lê Hoàn: "..."

Mẹ nó!

Nội tâm Lê Hoàn bây giờ trừ hai chữ này thì không còn gì khác.

-

Lê Hoàn ngồi ở đối diện, ánh mắt quỷ dị bay tới bay lui trên thân hai người.

Anh Mộ đi chỗ nào tìm được một đại bảo bối thế này?

Sao mình không gặp được chứ?

"Chào cô, tôi tên Lê Hoàn."

Trình Mộ ngược lại có chút kỳ quái: "Cậu... Không biết cô ấy?"

Trước đó những tin tức cô lấy được, cũng đều là lấy được từ chỗ Lê Hoàn, vì sao Lê Hoàn lại không biết cô?

"Em phải biết cô ấy sao?" Lê Hoàn kỳ quái hơn, người như vậy nếu cậu từng gặp thì làm sao mà quên được.

"Úc Sơ Tranh." Sơ Tranh gật đầu.

"Vì sao cậu ta..."

Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều: "Em chưa từng tiếp xúc với anh ta, để người phía dưới xử lý." Hơn nữa Sơ Tranh cảm thấy chắc ký ức của Lê Hoàn đã bị đổi mới.

Tựa như Du Thi thay đổi quá khứ, ký ức của người xung quanh đều sẽ thay đổi theo.

Cô thay đổi thời gian Trình Mộ mất tích, ký ức của Lê Hoàn thật ra cũng đã bị đổi mới rồi.

Trình Mộ hiểu rõ.

Bên kia Lê Hoàn lại giống như nhớ ra được gì đó: "Em nhớ ra rồi, lúc học cấp 3, anh Mộ, cô gái mà anh bảo em điều tra ấy, chính là tên Úc Sơ Tranh!!"

Trình Mộ: "..."

Trí nhớ của cậu thật là tốt.

Sơ Tranh không rõ ý vị nhìn Trình Mộ một chút.

"Anh không đi tìm cô ấy." Trình Mộ nói ngay.

Hắn chỉ đi một lần kia, sau đó rốt cuộc không đi nữa.

"Anh Mộ! Anh lại còn giấu lâu như vậy cơ đấy!" Lê Hoàn cảm giác mình bị lừa gạt, ở bên kia một mình diễn kịch nửa ngày, cuối cùng một mặt u oán hỏi: "Cho nên hai người đang kết giao à?"

Trình Mộ: "..."

Sơ Tranh: "..."

Lê Hoàn phát giác bầu không khí không thích hợp: "Không phải, hai người có biểu tình gì đây?"

-

Hôm qua Sơ Tranh và Trình Mộ gặp mặt, từ đầu đến cuối, đều chưa hề làm rõ quan hệ của bọn họ là thế nào.

Cho nên lúc này Lê Hoàn hỏi tới, bầu không khí mới kỳ quái như thế.

Sơ Tranh đánh đòn phủ đầu: "Trình Mộ, anh có để ý có một người bạn gái không?"

Trình Mộ vừa muốn nói chuyện: "..."

Không phải, cứ không thể cho hắn một cơ hội sao?

Ngẫm lại người này trong trí nhớ của mình, hình như vẫn luôn quyết định mọi chuyện, cho dù là hỏi hắn, kỳ thật cũng đã quyết định xong.

Dưới cái nhìn chăm chú và đầu đầy dấu chấm hỏi của Lê Hoàn, Trình Mộ cười nói: "Không để ý."

Cuối cùng Lê Hoàn cũng tìm được giọng nói của mình về: "Hai người còn chưa kết giao á?" Vậy mà vừa rồi hai người còn hôn đến tự nhiên như vậy!!

Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Hiện tại kết giao."

Lê Hoàn: "..."

Ngày hôm nay có thể là mình chưa tỉnh ngủ, chắc chắn là đang nằm mơ.

Lê Hoàn nghiêng đầu một cái, trực tiếp ngã xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.