Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1940: Thế giới trong gương (17)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cuối cùng Trình Mộ bị Sơ Tranh làm tức chạy.

Sơ Tranh nhìn mặt gương khôi phục bình thường, có chút thở dài, thẻ người tốt cũng quá không trải qua tức giận rồi.

Sơ Tranh dời ánh mắt, nhìn về phía điện thoại.

Trong điện thoại di động rõ ràng là Du Thi, trước đó Sơ Tranh không tìm được đồ vật, cho nên thuận tay lắp một cái camera mini.

Sơ Tranh xem hết giám sát gần đây, cuối cùng như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Du Thi.

Du Thi liên hệ với bên kia, hình như chính là thông qua chiếc điện thoại này...

Sơ Tranh suy nghĩ một lát, hai tay hợp lại, có chủ ý.

"Tiểu Sơ, đêm hôm khuya khoắt rồi con còn đi đâu thế?" Cha Úc thấy Sơ Tranh chuẩn bị đi ra ngoài, nhanh chóng kêu một tiếng.

"Có chút việc."

"Muộn như vậy rồi... Cha đi cùng con." Cha Úc không yên lòng để Sơ Tranh đêm hôm khuya khoắt như vậy mà còn ra ngoài một mình.

Quan trọng nhất chính là bây giờ ông và vợ vẫn còn hoài nghi tinh thần Sơ Tranh có chút gì đó là lạ...

Mặc dù cô nhìn qua rất bình thường, nhưng chính là loại bình thường này mới khiến cho người ta cảm thấy càng không bình thường.

"Không cần." Sơ Tranh từ chối cha Úc: "Con sẽ về nhanh thôi."

"Ai, không được... Con chờ cha một chút!"

Sơ Tranh sợ cha Úc đuổi theo, chạy rất nhanh, rời khỏi sân nhà, cực nhanh biến mất ở trong ngõ nhỏ thông suốt bốn phương, bỏ rơi cha Úc.

Sơ Tranh xác thực không ra ngoài bao lâu, tầm nửa tiếng sau là về —— sau đó bị cha mẹ Úc liên hợp nói tới nửa tiếng.

Nhân sinh quá gian nan.

-

Du Thi chờ tin tức của mình năm 2019, tâm thần không yên, công ty cũng không đến nữa

Cô ta như bây giờ, đến công ty cũng bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, còn không bằng ở nhà chờ giải quyết xong rồi đi.

Đến lúc đó cô ta vẫn là người được mọi người sùng bái hâm mộ.

Du Thi đang nghĩ ngợi, không chú ý tới mình đi lệch phương hướng, đợi cô ta phát hiện, vừa định quay trở lại, trước sau đột nhiên xuất hiện mấy tên tiểu lưu manh dáng vẻ côn đồ, phá hỏng đường đi của cô ta.

Những người này nhìn cũng không phải người tốt lành gì, đáy lòng Du Thi bỗng dưng trở nên khẩn trương.

"Các anh muốn làm gì?"

Một tên tiểu lưu manh trong đó huýt sáo một cái: "Người đẹp, mượn ít tiền tiêu chơi coi?"

Nghe thấy chỉ là đòi tiền, Du Thi ngược lại thở phào.

Du Thi cũng không ngốc, thấy đối phương nhiều người, lúc này lấy tiền mặt trong túi ra: "Đều đưa hết cho các anh rồi."

Tên tiểu lưu manh kia cầm tiền đếm, ánh mắt rơi vào điện thoại Du Thi đang nắm thật chặt: "Đưa cả điện thoại đây."

Con ngươi Du Thi hơi co rụt lại, cầm thật chặt điện thoại di động: "Điện thoại này không đáng tiền!"

Điện thoại của Du Thi xác thực không đáng tiền, là một cái điện thoại đời cũ, hơn nữa nhìn rất cũ kĩ.

"Đưa đây!" Tiểu lưu manh lớn tiếng quát một tiếng.

Du Thi bị bộ dáng hung thần ác sát của tiểu lưu manh dọa sợ, run giọng nói: "Trên mạng tôi còn có tiền, tôi chuyển cho các anh, các anh có thể mua điện thoại mới, cái này thật sự không đáng tiền."

Tiểu lưu manh nháy mắt với người bên cạnh, lập tức có người tiến lên, chuẩn bị cướp điện thoại của Du Thi.

"Điện thoại di động này thật sự không đáng tiền." Du Thi lui về phía sau: "Bên trong chỉ có tài liệu công việc của tôi, các anh cướp đi cũng vô dụng!"

Đối phương căn bản không đáp lời, nắm lấy bả vai Du Thi, cưỡng ép cướp điện thoại.

Du Thi làm sao chịu giao điện thoại ra, vừa ôm điện thoại di động ở trước ngực, vừa lớn tiếng kêu cứu: "Cứu mạng... Cứu... Ô ô ô..."

Du Thi trừng lớn mắt, bị người ấn lấy bả vai đè ở trên tường, miệng bị một cánh tay bịt lại.

Điện thoại từng chút từng chút bị rút khỏi tay cô ta.

Không...

Không được!

Đây là chỗ dựa của cô ta, không thể bị cướp đi!

Không biết Du Thi lấy đâu ra sức lực, dùng sức đụng người bên cạnh một cái, thừa dịp đối phương buông lỏng, cắn vào cánh tay đang bịt miệng mình.

"A!"

"Cứu mạng!! Cứu mạng!!"

Miệng Du Thi được giải thoát, lúc này lớn tiếng kêu cứu.

Nơi này mặc dù vắng vẻ, nhưng bên cạnh vẫn có người ở, kêu cứu nhất định sẽ có người ra xem.

Nhưng mà Du Thi lớn tiếng kêu như vậy, cũng không nhìn thấy một ai.

"Mẹ!" Tiểu lưu manh chửi nhỏ một tiếng, đi qua chính là một tát tát vào mặt Du Thi.

Du Thi bị đánh cho lảo đảo một cái, ngã xuống đất, cho dù như thế, cũng gắt gao cầm di động không buông tay.

"Lấy ra cho ông!"

Điện thoại bị cưỡng ép rút đi, Du Thi túm lấy quần đối phương: "Đừng mà... Trả lại cho tôi, trả lại điện thoại cho tôi!"

Tiểu lưu manh cười lạnh vài tiếng, đạp Du Thi một cước, kề vai sát cánh rời đi.

Du Thi muốn đuổi theo, lại phát hiện chân mình không biết bị trẹo từ lúc nào, lúc này đứng thẳng cũng khó khăn.

Cô ta chỉ có thể chật vật nằm rạp dưới đất, hét lên với mấy bóng lưng kia: "Các người đừng đi, trả điện thoại lại cho tôi, tôi cho các người tiền!! Tôi có tiền, trả điện thoại cho tôi!!"

-

Sơ Tranh ghé vào bên cửa sổ, nhìn Du Thi được người đưa về, thứ cô cầm trong tay rõ ràng là chiếc điện thoại kia của Du Thi.

Du Thi báo cảnh sát, nhưng đám lưu manh kia chạy nhanh, bây giờ hoàn toàn mất dấu, căn bản không bắt được.

Du Thi kích động muốn bọn họ nhất định phải bắt được người, lấy lại được điện thoại di động của cô ta.

Nhân viên phá án còn tưởng rằng điện thoại của Du Thi khảm kim cương nên mới khẩn trương như vậy, nhưng vẫn biểu thị nhất định sẽ mau chóng phá án và bắt hung thủ, trả lại tài vật cho cô ta.

Sơ Tranh đóng cửa sổ lại, quay về phòng.

Điện thoại bị cô tiện tay ném vào trong ngăn tủ.

Ngày hôm sau Du Thi vội vàng rời nhà, Sơ Tranh suy đoán chắc cô ta đến hỏi chuyện tra được thế nào rồi.

Tầm giữa trưa Du Thi sắc mặt âm trầm trở về, hiển nhiên không có tin tức.

Trải qua hai ngày nữa quan sát, Sơ Tranh gần như có thể xác định Du Thi chỉ có thể dùng chiếc điện thoại kia liên lạc với quá khứ.

Cho nên hai ngày nay cảm xúc của Du Thi không ổn định, dễ bùng phát dễ tức giận, ông Du nói chuyện với cô ta cũng không dám lớn tiếng.

Tin tức luật sư bên kia đưa đến càng làm cho tâm tình Du Thi ngã vào điểm đóng băng.

Trên mạng ngược lại rất yên tĩnh, dù sao chuyện đã qua mấy ngày, dân mạng đã sớm bị những bát quái của giới giải trí hấp dẫn đi.

Nếu như không có chứng cứ mới, Du Thi thưa kiện phải thua không thể nghi ngờ, luật sư đề nghị đàm phán hoà giải bên ngoài tòa án.

Du Thi không chịu, cuối cùng chỉ có thể ngang ngạnh chờ mở phiên toà.

Ngày nào Du Thi cũng chạy đến cục cảnh sát, hỏi đã tìm được điện thoại di động của cô ta chưa, kết quả đương nhiên là làm cô ta thất vọng.

-

Ngày mở phiên toà Sơ Tranh không có mặt, để Đới Mật đi thay cô, bởi vì Sơ Tranh bên này chứng cứ đầy đủ, thắng không bất ngờ chút nào.

Du Thi không chỉ phải công khai xin lỗi thừa nhận mình đạo nhái, còn phải bồi thường.

Du Thi xém chút tức giận đến ngất đi.

Nhưng lại không thể không đăng tin công khai xin lỗi.

Đám dân mạng vốn đã quên đi chuyện này, đột nhiên trông thấy một tin xin lỗi như thế, đều có chút đần độn.

[ Cho nên thật sự là Du Thi đạo nhái? Mẹ nó chuyện này quá kích thích rồi? Đây là vừa ăn cướp vừa la làng à! ]

[ Chó đạo nhái không biết xấu hổ như vậy? Cái thao tác lẳng lơ này cũng là lần đầu tiên tôi gặp. ]

[ Làm sao có thể... Cô ấy là một trong những nhà thiết kế mà tôi tích nhất, thế mà cũng đạo nhái! ]

[ Không phải là Úc Sơ Tranh ỷ vào bối cảnh của công ty, ép Du Thi chứ? Trước đó những tác phẩm cô ta đạo nhái đều là thật! ]

[ Đạo nhái... ]

Có người tin cũng có người không tin, còn có người lại xách những bản thiết kế kia ra, muốn Du Thi cho một lời giải thích, vì sao phong cách của cô ta lại biến hóa nhiều như vậy, còn tương tự với người khác nữa.

Du Thi làm sao dám lộ mặt nữa.

Công ty bên kia bây giờ cũng muốn giải trừ hợp đồng với cô ta, đã liên tiếp vài ngày cô ta không ngủ ngon giấc, vừa ngủ chính là ác mộng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.