Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1922: Vấn tiên hoàng tuyền (3)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh nhìn bọn họ giày vò, sau khi sắp xếp gọn khoang trò chơi, lại là các loại điều chỉnh thử.

Lúc này Tinh Kiều lộ ra sự khẩn trương và thấp thỏm mà một đứa bé nên có: "Chú Hồ, chú sẽ tỉnh lại sao?"

Hồ Thạc thở dài: "Tinh Kiều thiếu gia, chúng tôi sẽ cố hết sức."

Sau khi xác định khoang trò chơi đã kết nối xong, bây giờ chính là vấn đề ai tiến vào trò chơi.

Cuối cùng bàn luận một phen, một trong những thành viên quan trọng nhất phụ trách hạng mục này — — Nguyễn Lượng tiến vào khoang trò chơi.

Anh ta hiểu trò chơi này, là lựa chọn tốt nhất.

Chuyện này kỳ thật cũng có nguy hiểm, lỡ như anh ta cũng bị nhốt bên trong không ra được thì làm sao?

Cho nên khi đi vào, tâm tình mọi người đều có chút nặng nề.

Nguyễn Lượng ngược lại rất thoải mái: "Mọi người đừng bày ra khuôn mặt đưa đám thế nữa, chúc tôi may mắn đi!"

Cửa khoang trò chơi dần dần đóng lại, các loại đèn lần lượt sáng lên, thể hiện đang trong trạng thái làm việc.

Bởi vì khoang trò chơi của Nguyễn Lượng có kết nối hình ảnh với bên ngoài, nên sau khi Nguyễn Lượng vào, bọn họ đã nhìn thấy trong không khí xuất hiện một mảnh sương mù dày đặc.

Sương mù dần dần tản ra, chìm xuống...

Tim của đám người nhảy lên đến cuống họng, khẩn trương nhìn hình ảnh, cũng không dám thở mạnh.

Phía dưới cùng có một hàng chữ nhỏ "Số liệu đọc đến 39%...".

46%...

57%...

89%...

98%...

Chỉ thiếu 2% cuối cùng, nhưng khi số lượng nhảy đến 99 thì không có động tĩnh gì nữa.

Không ít người đều nhắm mắt lại cầu nguyện.

Mảnh sương mù kia đột nhiên tối sầm lại, chỉ còn lại một vùng tăm tối.

Kiểu chữ màu đỏ nhảy lên ở vị trí chính giữa.

Đọc số liệu thất bại...

Đọc số liệu thất bại...

Đám người đầu tiên là sững sờ, sau đó cấp tốc đi qua, ấn nút bấm khẩn cấp, đỡ Nguyễn Lượng từ trong khoang trò chơi ra.

Hình ảnh biểu diễn ra chính là thứ Nguyễn Lượng trông thấy, anh ta thở dài: "Chúng ta đã tìm được khóa mật, nhưng vì sao vẫn không vào được?"

Không ai có thể trả lời vấn đề này.

"Tôi thử lại lần nữa xem?" Có người đề nghị: "Có lẽ là bởi vì bây giờ trò chơi đang đóng, nên tự động bài xích một số người?"

Đám người đưa mắt nhìn nhau một lát, cũng không phải không có khả năng này.

Thế là lần nữa có người nằm vào khoang trò chơi, nhưng mà số liệu đọc đến 99%, cuối cùng lại tối sầm lại, đọc số liệu thất bại.

Đám người này bận bịu phá giải lâu như thế, kết quả lại là một kết cục như vậy, cực kỳ không cam tâm, một người rồi một người đi vào thử.

Ngay cả Tô Đề Nguyệt và Hồ Thạc cũng đi vào thử, kết quả cũng giống nhau.

"Cháu... Cháu thử xem." Tinh Kiều chủ động xin đi.

"Tinh Kiều thiếu gia, trò chơi không ổn định, cậu vẫn còn nhỏ, không nên mạo hiểm." Hồ Thạc là người đầu tiên không đồng ý.

Tinh Kiều rất ít khi bình tĩnh tranh luận vì mình: "Cháu và chú có quan hệ máu mủ, khi kiểm tra, không phải đã nói, nếu có quan hệ ruột thịt, thì sóng điện não sẽ có độ tương tự sao? Mọi người không vào được, nhưng có lẽ cháu có thể thì sao?"

Tinh Kiều bình tĩnh đến mức không giống đứa bé con, bầu không khí trong phòng ngột ngạt, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.

Người sư phụ như Sơ Tranh, lúc này như không có việc gì tựa trên khoang trò chơi của Tinh Tuyệt, đối với chuyện lúc này, giống như không hề quan tâm đến.

Tinh Kiều lấy sự bình tĩnh không thuộc về lứa tuổi của mình, thành công thuyết phục đám người.

"Tinh Kiều."

Trước khi cậu đi vào, cuối cùng Sơ Tranh cũng lên tiếng gọi cậu lại.

"Sư phụ." Tinh Kiều ngược lại rất quy quy củ củ kêu một tiếng, chọc đến Tô Đề Nguyệt kinh ngạc nhìn.

Trước đó cậu bé chỉ vào Vấn Tiên Lộ, sao bây giờ lại gọi cô là sư phụ rồi?

Sơ Tranh là ai?

Sao cô lại nhận Tinh Kiều làm đồ đệ?

"Em xảy ra chuyện tôi sẽ rất phiền phức." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Em phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình."

Thân thể gầy yếu của Tinh Kiều thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lại nghiêm túc: "Em hiểu rồi."

Sơ Tranh gật đầu, ra hiệu mời cậu cứ tự nhiên.

Tinh Kiều không phải đứa bé chuyện gì cũng không hiểu, cậu trưởng thành sớm, so với đứa bé bình thường, cậu biết càng nhiều hơn, cũng bình tĩnh hơn.

Người như vậy nha... Rất lâu rồi không gặp được.

Sau khi Tinh Kiều tiến vào khoang trò chơi, mọi người rõ ràng càng khẩn trương hơn vừa rồi.

Số liệu đọc được dưới sương mù đang nhanh chóng nhảy lên, khi nhảy đến 99, tất cả mọi người ngưng thần nhìn.

Số liệu đọc đến 100%...

Đám người đồng thời hít sâu, thành công rồi!!

Thành công rồi!!

Thật sự vào được rồi!!

Sương mù cực nhanh tản ra, có thể thấy rõ ràng được những kiến trúc có phong cách hiện đại phía dưới, những kiến trúc này bọn họ đều rất quen thuộc, nhìn qua không biết bao nhiêu lượt.

Lúc này gặp lại, chẳng biết tại sao, lại giống như đã cách cực kỳ lâu.

"Chuyện gì vậy?"

Hình ảnh giống như bị kẹt lại, không có động tĩnh.

Sự kích động của đám người cũng dần bị kẹt lại.

[ Mời điền khóa mật... ]

Mấy chữ hiện ra trong màn hình.

"Vì sao còn phải điền nữa? Không phải đã phá giải rồi sao?" Hồ Thạc nắm lấy cánh tay Nguyễn Lượng.

Nguyễn Lượng cũng kỳ quái: "Tôi cũng không biết... Tôi nhập lại lần nữa xem sao."

Nguyễn Lượng lập tức chuyển tới bàn làm việc bên cạnh, nhanh chóng điều ra một cái màn ảnh, cấp tốc nhập khóa mật.

[ Mật mã sai, còn lại 2 cơ hội... ]

[ Mời điền khóa mật... ]

Chữ sai kích thích đến Nguyễn Lượng, anh ta lập tức không dám động loạn nữa.

"Trước hết để Tinh Kiều thiếu gia ra đi đã." Hồ Thạc quyết định thật nhanh.

Mọi người không có khóa mật mới, xác thực không thể để Tinh Kiều ở lại trong trò chơi.

Dù sao trò chơi này cũng có vấn đề, khi khoang trò chơi mở ra, sắc mặt Tinh Kiều cực kém, giống như từng bị nhốt trong một nơi thiếu dưỡng khí chịu ngược đãi vậy.

Cậu thở hổn hển, một hồi lâu sau mới khôi phục lại.

Kỳ quái chính là sau khi Tinh Kiều rời khỏi khoang trò chơi, hình ảnh kia cũng không biến mất.

"Cái này... Có ý gì?"

"Không phải là nhất định phải nhập khóa mật chứ? Không nhập vào sẽ thế nào?"

"Khóa mật là gì?"

"Chỉ còn lại hai cơ hội, chúng ta không thể thử lung tung được."

Tinh Kiều vịn vào khoang trò chơi, có chút khó chịu ho khan hai tiếng, lúc này cậu không giúp được gì, cũng không nói chuyện, chuẩn bị rời khỏi khoang trò chơi.

Ai biết không chú ý tới dưới chân, đạp phải đồ vật trên đất, thân thể lảo đảo một cái.

Sơ Tranh híp mắt lại, phản ứng nhanh hơn ai khác, cấp tốc tiến lên đỡ được Tinh Kiều.

Đầu Tinh Kiều cách vật sắc nhọn trên đất chỉ có một chút nữa, vẻ mặt cậu có chút trống rỗng, mặc cho Sơ Tranh đỡ cậu dậy.

Tinh Kiều vẫn còn sợ hãi trong lòng nhìn dưới mặt đất, một hồi lâu sau mới trở lại bình thường.

Dù sao vẫn chỉ là đứa bé, gặp phải chuyện như vậy, làm sao có thể thật sự bình tĩnh như vậy.

"Cảm ơn sư phụ..."

Sơ Tranh rút tay về, không có tình cảm gì mà nói: "Bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, chính là quà cảm ơn tốt nhất."

"..."

Người bên kia kịp phản ứng, lập tức tới vây quanh Tinh Kiều.

Sơ Tranh lui ra phía sau hai bước, chiếc vòng tay đeo trên cổ tay xuôi ở bên người khẽ lấp lóe.

Ánh mắt Tinh Kiều liếc qua nhìn thấy, hơi nghi ngờ. Khi cậu nhìn kỹ, vòng tay lại không có động tĩnh.

"Mọi người xem!"

Không biết là ai đột nhiên rống lên một câu, đám người ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy trong màn hình đang nhập khóa mật.

Khóa mật dùng dấu sao biểu hiện, không ngừng kéo dài về phía sau.

"Ai đang nhập khóa mật?"

Đám người nhìn xung quanh, bàn điều khiển bên kia căn bản không có ai.

Nguyễn Lượng lập tức vọt tới bàn điều khiển, sau đó anh ta thao tác hai lần, liền lắc đầu với mọi người, bên này đã không thể thao tác được nữa.

[ Đang nhập... ]

Mấy chữ này lúc này nhìn lộ ra cực kỳ chướng mắt.

Khóa mật rất dài, nhập hồi lâu vẫn còn tiếp tục.

Sơ Tranh nhìn qua, rời khỏi bên cạnh khoang trò chơi.

[ Nhập vào gián đoạn... ]

[ Có từ bỏ lần nhập này không? 10, 9, 8... ]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.