Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1901: Ma pháp sứ đồ (22)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đương nhiên không có khả năng đồng ý với hắn.

Cô có nguyên tắc.

Thẻ người tốt đã muốn lật trời, thế này mà được sao!

Chuyện này không thể nhịn.

Thẻ người tốt cũng không thể nhịn!

Thiếu niên nghiêm túc nói: "Cô thật sự không suy tính một chút sao? Tôi thật sự sẽ giết cô ta đấy."

"Anh cứ việc động thủ, dù sao cũng không phải em gái tôi." Cùng lắm thì thiếu thẻ cảm ơn mà thôi, ta sợ cái gì.

"..."

Thiếu niên trầm mặc một hồi lâu, xuống khỏi bảo tọa xa xỉ đến quá đáng kia, chậm rãi đi xuống bậc thang.

"Được thôi." Hắn bày ra một mặt bất đắc dĩ đưa tờ giấy kia cho Sơ Tranh: "Ba mươi triệu, bán cho cô nha."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh cảnh giác nhìn hắn.

Sao lại đột nhiên nhả ra rồi?

Có ý đồ xấu gì?

Thiếu niên nghiêng đầu xuống, nháy mắt với cô mấy cái: "Nhưng mà, cô nhớ phải quét dọn Sàn Đấu Thú của tôi nha."

Sơ Tranh: "..."

Ta quét dọn cái đại đầu quỷ nhà mi!

-

Sơ Tranh nộp ba mươi triệu, chuộc em gái Alice ra

Em gái Alice nhìn qua không bị thương tích gì, quần áo trên người cũng hết sức thoải mái hoa lệ, nhìn có vẻ như sau khi được đưa tới nơi này cũng sống không tệ lắm.

Hai chị em ở bên kia ôm nhau khóc rống một trận.

Sau khi khóc xong, Alice dẫn em gái tới, cúi đầu chín mươi độ: "Cảm ơn bạn học Shelleya."

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】

"Mau cảm ơn tiểu thư Shelleya đi."

Em gái Alice lập tức cúi đầu, rụt rè nói lời cảm ơn: "Cảm ơn tiểu thư Shelleya."

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】

"Bạn học Shelleya, bây giờ tôi không có tiền, nhưng về sau tôi sẽ trả cho ngài. Về sau tôi chính là tùy tùng trung thành của ngài, có chuyện gì tôi có thể làm, ngài cứ việc phân phó."

"Biết tiêu tiền không?"

"... A?" Tiêu, tiêu tiền?

Khi Sơ Tranh rời đi, bị ngăn lại, bắt cô đi quét dọn Sàn Đấu Thú.

Sơ Tranh mới không đi, trực tiếp đánh người, nghênh ngang rời đi.

-

"Thiếu gia... Người... Đi rồi."

Thiếu niên hờ hững vuốt vuốt kim tệ trong tay: "Ngay cả một cô gái cũng không chặn được, nuôi mấy người làm gì."

Đám người: "..."

Không phải bọn họ không cố gắng, là quân địch quá cường đại mà!!

Bọn họ căn bản chưa kịp xuất thủ, thì người đã bị trói rồi.

"Mấy người thật đúng là khiến tôi thất vọng nha." Thiếu niên ném kim tệ ra ngoài, nện vào đùi một người, thân thể người kia khẽ run lên, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.

Thiếu niên nhìn chằm chằm mấy người kia, một hồi lâu sau lại cười lên: "Rời khỏi nơi này mới nguy hiểm nha."

Trong tay cô có một con rồng, những người bên ngoài sẽ bỏ qua cho cô sao?

Hừ.

Đầu ngón tay thiếu niên điểm trong không khí một cái: "Mấy người vô dụng như vậy, thì đi..."

"Thiếu gia." Uno vội vàng tiến vào, cắt ngang lời thiếu niên: "Đây là thứ tiểu thư Shelleya để lại."

"Hả?" Thiếu niên nghiêng đầu: "Thứ gì?"

Uno dâng lên bằng hai tay.

Thiếu niên ngước mắt nhìn lên, một hồi lâu sau mới chớp mắt mấy cái, cầm lấy đồ vật trong tay Uno.

Đó là một cái chìa khoá và một tờ giấy.

Chìa khoá hắn rất quen thuộc, là chìa khóa của chiếc lồng nhốt rồng do hắn tự tay khóa lại kia.

Thiếu niên mở giấy ra, phía trên dùng chữ viết đoan chính viết một câu —— Dila tặng cho anh, quà gặp mặt.

"Dila là ai?" Thiếu niên hỏi Uno.

Ánh mắt Uno rơi trên chiếc chìa khóa kia.

Thiếu niên: "..."

Ba trăm triệu...

Tặng cho hắn?

Còn là quà gặp mặt?

Thật lâu sau thiếu niên mới nhớ đến cái tên đó: "Dila? Di... Uno."

"Thiếu gia?"

"Anh có cảm thấy cái tên này khá quen tai không."

Uno nghĩ nghĩ: "Đúng là có chút quen tai."

Ánh mắt thiếu niên quét về phía Uno, Uno lập tức nói: "Thiếu gia, tôi lập tức đi thăm dò."

Thiếu niên thu tầm mắt lại, lại nhìn chằm chằm câu nói kia một lúc lâu, đuôi lông mày khóe mắt chậm rãi nhiễm lên ý cười.

Bỗng nhiên có chút chờ mong lần tiếp theo gặp mặt cô nha.

-

Sơ Tranh đi từ Sàn Đấu Thú ra, ngay lập tức cảm nhận được không ít ánh mắt rơi trên người cô.

Chính như Charles nói.

Cô dùng ba trăm triệu mua được rồng, bây giờ đang bị vô số người mơ ước.

Bọn họ không có tiền cũng không sao, có thực lực là được rồi.

Sơ Tranh quét mắt nhìn người xung quanh một vòng, đột nhiên lên tiếng: "Con rồng kia tôi đã tặng cho chủ nhân của Sàn Đấu Thú, nếu mấy người muốn thì có thể đi đấu giá thêm lần nữa."

Đám người: "???"

Thứ đồ gì?

Cô dùng 300 triệu mua về, rồi lại tặng lại? Cô lừa gạt quỷ à?

Sơ Tranh chỉ vào nhân viên công tác của Sàn Đấu Thú đang đuổi theo cô ở phía sau: "Không tin thì hỏi bọn họ đi."

Các nhân viên công tác đột nhiên bị điểm tên có chút ngơ ngác: "Đúng... Đúng là như vậy." Bọn họ ra ngoài làm gì nhỉ?

Đám người: "..."

Nếu như không phải cô to gan đến có thể lên trời, không sợ gia tộc Elvis tìm cô gây phiền phức, thì đây chính là sự thật.

Cô thật sự bỏ ra ba trăm triệu, sau đó lại tặng rồng lại.

Điên rồi sao?

Có bệnh à!

"Cho nên, đừng đi theo tôi." Sẽ xui xẻo nha!

Chuyện này rất dễ dàng có thể nghe ngóng được, Sơ Tranh không mang rồng đi, con rồng kia vẫn còn đang ở trong Sàn Đấu Thú.

Sàn Đấu Thú không có khả năng thay cô đưa đến nhà, hơn nữa cũng không cung cấp dịch vụ bảo quản giùm.

Cho nên mọi người cơ hồ đã xác định, cô nói sự thật.

Cái thao tác lẳng lơ làm cho một đám hoàng tước đần cả người.

Có tiền không phải chơi như vậy đâu!?

Chúng tôi đều đã chuẩn bị kỹ càng để cướp, kết quả cô lại tặng lại cho chính chủ?

Charles nhận được tin tức này, biểu cảm cũng vô cùng đặc sắc.

Ông ta vạn vạn không nghĩ tới, Sơ Tranh sẽ có một thao tác như thế, tức giận đến mức Charles xém qua đời tại chỗ.

Charles trở lại trang viên liền gọi Maggie vào phòng.

-

Sơ Tranh đưa Alice và em gái cô ấy về, sau khi lấy thêm được một tấm thẻ cảm ơn, tâm tình rất tốt trở lại trang viên.

Cô mới vừa vào cửa, liền thấy mẹ của nguyên chủ - Maggie đứng ở đó, thần sắc có chút phức tạp.

"Tranh Nhi, con đi theo mẹ." Maggie nói chuyện rất dịu dàng.

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, đi theo Maggie vào phòng.

"Tranh Nhi, hôm nay con đến Sàn Đấu Thú sao?"

"Ừ."

Lúc đầu Maggie nghe Charles nói còn không tin lắm, nhưng lúc này Sơ Tranh thừa nhận, vẫn rất kinh ngạc.

"Con... Lấy đâu ra nhiều kim tệ như thế?"

"Đây là chuyện của tôi."

"Tranh Nhi!" Âm điệu của Maggie không khỏi đề cao: "Con có biết..."

Bà ta nhìn về phía cổng một chút, lại hạ giọng.

"Rốt cuộc con lấy đâu ra nhiều kim tệ như vậy? Bây giờ Charles hoài nghi con, con có biết nguy hiểm đến cỡ nào không?"

"Ông ta còn có thể giết tôi à?"

"Có thể." Maggie không chậm trễ chút nào gật đầu: "Tranh Nhi, con nói cho mẹ biết đi, những kim tệ đó của con từ đâu mà có?"

"Ông ta không giết được tôi."

Giọng nói của cô gái lạnh như băng, nhưng vô hình lại có chút tự tin phách lối.

Vẻ cổ quái nơi đáy mắt Maggie càng thêm nồng đậm.

Đây là con gái của bà ta sao?

Vì sao...

Vì sao lại lạ lẫm như thế?

Maggie: "Cô... Rốt cuộc cô là ai?"

"Tôi là Sơ Tranh." Thân thể là của nguyên chủ, cho nên cũng không tính là nói dối.

"Cô không phải!" Maggie lắc đầu: "Tranh Nhi không phải như thế."

"Ồ. Vậy Tranh Nhi của bà là thế nào? Bị Elsa bắt nạt vẫn phải xin lỗi cô ta? Hay là vĩnh viễn sẽ không chống đối bà?"

Sắc mặt Maggie biến hóa, cánh môi cắn chặt lại với nhau.

Bà ta có cách nào?

Bà ta cũng chỉ muốn sinh tồn ở đây...

"Phu nhân Maggie, con người sẽ thay đổi. Sơ Tranh trước kia đã không còn ở đây nữa, bà sẽ không còn được gặp lại cô ấy nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.