Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1877: Mê thất hoang dã (34)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Mặc dù Tân Trục rất ghét người kia cố ý đụng vào hắn, nhưng hắn cũng không muốn đối phương bị làm sao.

Hắn đứng ở cửa vào lề mề một lát, chậm rãi đi qua.

"Em... Đã làm gì hắn ta?"

"Đuổi." Sơ Tranh điểm lên mặt bàn một cái, ra hiệu hắn ngồi xuống ăn cơm.

"Chỉ đuổi?"

Sơ Tranh một mặt đứng đắn hỏi lại: "Nếu không thì sao?"

Tân Trục luôn cảm thấy quái quái chỗ nào ấy, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.

Ngày thứ hai Tân Trục đã nhìn thấy trợ lý mới, ổn trọng hơn người lúc trước rất nhiều, hơn nữa đã kết hôn.

Mỗi ngày hắn trừ kiểm tra, thì cũng chỉ còn lại chơi game, xem tivi, thông qua mạng mà hiểu rõ thế giới bên ngoài.

Sơ Tranh không cho phép hắn ra ngoài...

Tân Trục bưng lấy mặt, ngồi ở trên bậc thang thở dài.

Hắn muốn đi xem một chút...

Leng keng ——

Chuông cửa bị người ấn vang.

Tân Trục nhìn sang bên kia một chút, không nhúc nhích, sẽ có người đi mở cửa.

Nhưng chờ một lúc vẫn không có ai ra mở cửa, chuông cửa vẫn không ngừng vang lên, hắn đành phải đứng dậy qua đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa chính là người của phân cục XX, thấy người mở cửa là một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai, hơi sững sờ.

Trong chớp nhoáng chợt nhớ tới vị này là ai.

"Chào anh, Liễu tiểu thư có ở nhà không?"

"Có."

"Chúng tôi có thể vào trong không?"

Tân Trục từng gặp bọn họ nhiều lần, nhưng đều chưa hề nói chuyện, lần nào Sơ Tranh gặp bọn họ, đều không dẫn hắn theo.

Tân Trục hơi chần chờ, nhẹ gật đầu, dẫn bọn họ đi vào bên trong.

"Tiên sinh, anh là bạn trai của Liễu tiểu thư sao?"

"Vâng."

"Vậy anh có biết từ cuối tháng 7 đến đầu tháng 8, Liễu tiểu thư ở đâu không?"

"..."

Tân Trục còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, giọng nói của Sơ Tranh từ phía trước truyền tới: "Hai vị, hai vị lại tới làm gì?"

Tân Trục vội vàng bước mấy bước đi đến bên cạnh cô, chủ động nắm lấy tay cô, cử chỉ này có chút ngây thơ và trẻ con.

"Liễu tiểu thư, chúng tôi có tình huống mới muốn xác nhận với cô."

Sơ Tranh: "..."

Phiền chết mất.

Sơ Tranh bảo Tân Trục trở về phòng, cô và hai người này đến phòng khách nói chuyện.

Tình huống mới không nằm ngoài chuyện điều tra được địa điểm cụ thể mà bọn Lê Điềm đi, có người trông thấy người hư hư thực thực giống Sơ Tranh đi cùng bọn họ.

Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn, hoàn toàn không giả biểu thị mình căn bản chưa từng đi.

Cuối cùng tự nhiên không hỏi ra được manh mối hữu dụng gì từ chỗ Sơ Tranh.

Nhưng bọn họ đặt ánh mắt trên người Tân Trục, dự định tìm kiếm một điểm đột phá từ chỗ hắn.

Sơ Tranh chờ bọn họ đi, lập tức tới tìm Tân Trục.

"Trước đó chúng ta luôn ở cùng nhau ở nước ngoài, có người hỏi anh cứ nói như vậy, hiểu chưa?"

"Những người kia..."

"Tân Trục, đừng xen vào việc của người khác."

"..."

Sơ Tranh bất đắc dĩ vì Tân Trục là một nhóc con ngốc bạch ngọt, chỉ có thể hạ thuốc nặng: "Nếu như anh xen vào việc của người khác, sẽ hại chết em, hiểu không?"

Quả nhiên, sắc mặt Tân Trục biến hóa, rất nhanh gật đầu: "Anh... Anh biết rồi."

"Ngoan."

-

Quả nhiên hai người kia lại quanh co lòng vòng muốn moi chuyện từ chỗ Tân Trục, Tân Trục ghi nhớ lời Sơ Tranh, không dám nói lung tung.

Thời gian trôi qua từng ngày, không có manh mối gì khác, vụ án này dần dần bị mắc cạn.

Tân Trục cũng được Sơ Tranh cho phép, có thể rời khỏi biệt thự đi ra ngoài.

Tân Trục nhìn thành phố hoàn toàn xa lạ, không tìm thấy bất cứ một điểm trùng hợp nào so với trong trí nhớ của hắn.

Người và kiến trúc nơi này đều trở nên lạ lẫm.

"Có thể đi đến đường Thiên Hòa không?"

Người trả lời chính là tài xế lái xe phía trước: "Tân tiên sinh, đường Thiên Hòa đã bị phá hủy rất nhiều năm rồi."

Tân Trục hơi sửng sốt.

Phá hủy... Sao?

Tân Trục chần chờ lên tiếng: "Tôi... Vẫn muốn đến xem."

Sơ Tranh gật đầu, tài xế quay đầu chạy về đường Thiên Hòa.

Đường Thiên Hòa trước kia là một mảng kiến trúc cũ kỹ, bây giờ nơi này đều xây dựng tòa nhà cao tầng san sát nhau, đầy đủ mùi vị thương nghiệp.

Tân Trục đứng trên đường phố, lạ lẫm đến mức làm cho đáy lòng hắn phát lạnh.

Hắn lần nữa ý thức được rõ ràng, mình thật sự đã cáo biệt thế giới này hơn 30 năm.

Hết thảy đã thay đổi rồi.

"Anh muốn tìm cái gì?" Sơ Tranh hỏi hắn.

"Trước kia anh ở đây." Nơi này là nhà của hắn.

Sơ Tranh hơi trầm mặc, trở lại trong xe, cầm một phần văn kiện ra, đưa cho Tân Trục: "Trong này có tin tức về thân nhân của anh."

Tân Trục sửng sốt, nhìn văn kiện, hồi lâu vẫn không nhận lấy.

"Không muốn xem sao?"

Tân Trục hít sâu một hơi, nhận lấy văn kiện, mở ra.

Thứ đầu tiên trông thấy chính là một bức ảnh gia đình, người ở bên trong nếu nhìn lần đầu tiên, thì dường như đều rất lạ lẫm, nhưng nhìn kỹ lại, lại có thể trông thấy dáng vẻ quen thuộc ngày xưa từ giữa lông mày.

Hai người già ở giữa, là cha mẹ của hắn.

Mà ở bên cạnh họ, có một người phụ nữ trung niên bưng lấy ảnh chụp của hắn.

Đó là em gái của hắn, nhưng cũng đã già như thế rồi...

Đáy lòng Tân Trục rất hoảng loạn, khó chịu từng trận.

Nhà bọn họ bao gồm cả hắn, hết thảy có bốn đứa con.

Hắn là đứa thứ 3, phía trên có hai người anh trai, phía dưới có một em gái.

Cha đã qua đời, mẹ còn khoẻ mạnh, nhưng thân thể không được tốt lắm, đang ở trong trại an dưỡng.

"Anh muốn đến... Nhìn bà ấy một chút."

"Ừ, đi thôi."

Trại an dưỡng cần hoàn cảnh yên tĩnh, cho nên nằm ở trong một góc vắng vẻ.

Sau khi tới, Tân Trục ngồi ở trong xe không nhúc nhích.

"Chúng ta trở về đi." Tân Trục đột nhiên lùi bước.

"Không đi?"

"Anh... Anh hơi sợ hãi." Bây giờ hắn như thế này, làm sao có thể để bọn họ trông thấy được? Giải thích thế nào về chuyện nhiều năm như thế mình đã đi đâu?

Sơ Tranh nắm chặt tay hắn: "Đừng sợ, em ở đây."

Trên tay truyền tới nhiệt độ, làm Tân Trục có một loại cảm giác an tâm, hắn hơi hít sâu, hắn chỉ vụng trộm nhìn một chút, chỉ nhìn một chút...

-

Bà lão tóc bạc trắng ngồi trên ghế dưới gốc cây, đứng bên cạnh là một đôi nam nữ trung niên, đang nói gì đó với bà lão.

Dường như bà lão rất vui vẻ cười lên, nếp nhăn trải rộng trên mặt, lúc này nhìn qua vô cùng hòa ái.

Tân Trục đứng ở đằng xa, mắt không chớp mà nhìn.

Hắn không dám đi qua, lại không dám đến nói mình là Tân Trục, hắn chỉ dám đứng ở rất xa nhìn một chút mà thôi.

Tân Trục kéo tay áo Sơ Tranh: "Chúng ta đi thôi."

Lúc hai người xoay người, chợt bị một đứa bé đụng vào, đứa bé a một tiếng rồi ngã xuống đất.

"Xin lỗi..." Tân Trục vội vàng đỡ đứa bé lên.

Đứa bé cũng không khóc, mở to con mắt đen nhánh, nhìn anh trai trước mặt: "Anh ơi, anh thật giống như ông ba của em trên tấm hình."

Tân Trục giật mình trong lòng, buông đứa trẻ ra, dắt Sơ Tranh vội vàng rời đi.

Đứa bé không biết mình nói sai chỗ nào, mà dọa mất anh trai đi rồi, nó nhanh như chớp chạy về phía ông bà mình.

"Ông, bà, cháu vừa nhìn thấy một anh trai, giống ông ba như đúc."

"Cháu nói bậy bạ gì đó?"

"Thật đó thật đó, dáng vẻ của anh trai kia giống y đúc ông ba trên tấm hình mà."

"..."

Đứa bé một mực chắc chắn là giống nhau như đúc, mặc dù bọn họ không tin, nhưng vẫn đi theo đứa bé đuổi theo ra xem.

Nhưng mà ở cổng không có người nào cả.

Ngược lại là gặp được anh cả tới sau.

Ai biết câu đầu tiên anh cả nói lại là: "Vừa rồi hình như anh nhìn thấy chú ba."

"Làm sao có thể..."

"Anh trông thấy ở đâu?"

"Khi anh lái xe tới đây, ở trong xe trông thấy, giống y đúc chú ba khi còn trẻ."

"Trùng... Trùng hợp thôi."

Chú ba đã mất tích lâu như vậy, cho dù còn sống, cũng không có khả năng giống y đúc lúc còn trẻ.

Cuối cùng chuyện này đều bị bọn họ cho là trùng hợp.

Không phải cũng có một số tin tức nói có người rõ ràng không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì, lại có dáng vẻ giống nhau y hệt đấy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.