Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1855: Mê thất hoang dã (12)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Cũng có thể." Lam Thần trầm ngâm một lát: "Chúng ta cứ nhìn kỹ đã rồi hẵng nói."

"Anh Thần... Tôi cảm thấy không đúng lắm, chúng ta có nên quay về không." Tạ Ninh Phong cẩn thận đề nghị.

Lam Thần nhíu mày: "Cho dù chúng ta muốn đi, thì cũng không thể cứ vậy mà đi được? Không phải cậu không nhìn thấy, đoạn đường này nguy hiểm tới cỡ nào chứ."

Hướng dẫn viên du lịch cũng chỉ có một.

Đám anh Cao không đi, hướng dẫn viên du lịch đi theo ai?

Chỉ dựa vào chính bọn họ, thì có thể ra khỏi ngọn núi nhìn chỗ nào cũng giống nhau này không?

Lê Điềm và Tạ Ninh Phong liếc nhau, riêng phần mình thở dài.

Lê Điềm bỗng nhiên vẫy tay gọi bọn họ, thấp giọng hỏi: "Này, các anh nói Liễu Sơ Tranh... Đi đâu rồi?"

-

Lúc này Sơ Tranh đang đánh nhau với người ta.

Cô từ phía trên kia xuống, lập tức bị người tập kích, công phu quyền cước của đối phương khá là quái dị, lặng yên không tiếng động như một u linh.

Vất vả lắm Sơ Tranh mới nhấn được người vào trong bùn.

Lúc này sương mù tản đi rất nhiều rồi, Sơ Tranh đã có thể thấy rõ người mình nhấn.

Đối phương mặc trang phục của những năm 70, 80, tóc hơi dài, chỉ nhìn như vậy, hoàn toàn giống như đi nhầm thời đại vậy.

Ánh mắt Sơ Tranh hơi trầm xuống: "Tân Trục?"

Người bị Sơ Tranh đè xuống đất gian nan nghiêng đầu sang, trong cảnh giác mang theo chút kinh ngạc: "Cô biết tôi?"

Người này...

Có chút là lạ.

Sơ Tranh cảnh cáo hắn: "Tôi thả anh ra, không được phép tiếp tục động thủ."

Một hồi lâu sau người trên đất mới gật đầu: "Được."

Sơ Tranh thử buông tay ra, xác định Tân Trục không có ý định động thủ, cô dần dần buông ra, nhưng ngay khi cô hoàn toàn buông tay, Tân Trục đột nhiên xoay người, nhấc chân đá về phía cô.

Sơ Tranh dùng một tay đè chân hắn lại, hai người áp chế lẫn nhau, lăn trên mặt đất một vòng.

Cuối cùng Sơ Tranh chiếm thế thượng phong, ấn chặt tay Tân Trục, khí thế hung ác bốc ra ngoài: "Tôi giết chết anh anh tin không?"

Tân Trục: "..."

Lần này Sơ Tranh không thương lượng với hắn nữa, trực tiếp trói hắn lại.

Sơ Tranh đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất và lá khô trên người, từ trên cao nhìn xuống người bị trói lại.

Tân Trục nhìn qua chỉ tầm trên dưới hai mươi tuổi, quần áo trên người có cảm giác niên đại mãnh liệt, ngay cả cái đồng hồ hắn đeo trên cổ tay cũng rất có cảm giác niên đại.

Tân Trục tự vùng vẫy một trận, sau khi cổ tay bị mài đến đau đớn mà cũng không có hiệu quả gì, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sơ Tranh: "Sao cô biết tên tôi?"

Tóc quá dài tản ra hai bên trán hắn, lộ ra cả khuôn mặt hắn.

Ngũ quan thanh tú, thiên về hướng xinh đẹp, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy âm nhu, quần áo không phù hợp với thời đại trên người, làm hắn nhìn giống như nhà lữ hành thời không vượt qua thời gian mà đến.

Đôi mắt trong suốt đen nhánh phản chiếu sương mù và hình dáng của Sơ Tranh, đó là một đôi mắt rất đẹp.

Sơ Tranh bất động thanh sắc quan sát hắn mấy lần, không trả lời mà hỏi lại: "Vì sao anh lại ở đây?"

Ăn mặc kiểu này, hành vi cũng kỳ kỳ quái quái...

Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không giống dã nhân gì đó.

Đôi mắt đen nhánh của Tân Trục chớp một cái, rất đúng lý hợp tình: "Tôi vẫn luôn nơi này."

"Cái gì?" Mẹ nó thật sự là dã nhân à? Nhưng mà không phải dã nhân không biết nói chuyện sao?

Tân Trục nhấp môi dưới: "Cô là ai?"

Sơ Tranh nhìn lên trên một chút, kéo hắn dậy: "Rời khỏi nơi này trước đã."

Sắc mặt Tân Trục bỗng nhiên biến đổi, trên trán đều rịn ra mồ hôi lạnh.

"Sao thế?" Đáy lòng Sơ Tranh căng thẳng.

Tân Trục cắn răng không lên tiếng, ánh mắt Sơ Tranh nhanh chóng đảo qua thân thể hắn, ở vị trí sau vai, nhìn thấy vết máu.

"Vừa rồi bị bắn trúng sao?"

-

Tân Trục bảo Sơ Tranh đi xuống phía dưới, phía dưới có chút nham thạch, bên trong có một vài sơn động, Tân Trục ở ngay bên trong.

Trong cái sơn động này có không ít thứ, có bàn ghế, đồ làm bếp, còn có một cái đài cassette, bên cạnh có ít băng nhạc.

Ở vị trí sát tường có một cái giường, chăn đệm cũ kỹ, rất có cảm giác niên đại giống như quần áo của hắn.

Trên mặt đất chất đống rất nhiều đồ vật ngổn ngang, có vẻ như hắn lấy từ trên kia xuống.

Sơ Tranh đỡ hắn ngồi xuống: "Cởi quần áo ra."

Con ngươi Tân Trục hơi trừng lớn.

Sơ Tranh bổ sung một câu: "Tôi xem vết thương của anh."

"Không... Không cần!"

"Anh đánh không thắng tôi." Sơ Tranh vô cùng bình tĩnh uy hiếp hắn: "Không muốn bị tôi trói lại lần nữa, thì tốt nhất hãy nghe lời tôi."

Tân Trục: "..."

-

Sơ Tranh lấy đạn ra, bôi thuốc băng lại, tốc độ rất nhanh, Tân Trục cắn chặt hàm răng không rên một tiếng.

Xử lý xong vết thương, Sơ Tranh vừa lau tay vừa hỏi: "Trước đó anh nói, anh vẫn luôn ở chỗ này là có ý gì?"

Tân Trục ngừng động tác mặc quần áo, cặp mắt đen quét về phía cô.

Dường như hắn đang cân nhắc gì đó, cuối cùng nghiêm mặt nói: "Không có ý gì, tôi hồ ngôn loạn ngữ."

"Anh có thể không nói cho tôi biết, nhưng người ở phía trên cũng không hảo tâm như tôi, sẽ nghe anh nói chuyện đâu, bọn họ tìm được anh, nói không chừng sẽ trực tiếp..."

Sơ Tranh làm thủ thế cắt cổ.

Tân Trục: "..."

Cô nhìn cũng không giống người tốt lành gì.

Tân Trục không lên tiếng, đầu lưỡi Sơ Tranh chống lên đỉnh hàm, ánh mắt đảo qua sơn động.

Sơn động phân chia khu vực rất rõ ràng, khu sinh hoạt, khu bỏ đồ đạc, còn có một khu... Khu làm việc.

Trên mặt bàn bên kia toàn là sách, trên vách tường cũng dán đầy đồ vật.

Sơ Tranh liếc thấy một tấm ảnh đen trắng trên vách tường.

Trên tấm ảnh, Tân Trục rất dễ thấy, bởi vì hắn không có gì thay đổi so với bây giờ, thật giống như tấm ảnh này vừa chụp không lâu.

Nhưng mà...

Thời gian trên tấm ảnh là tháng 3 năm 1978.

"Anh..."

Tân Trục đứng dậy, giật tấm ảnh kia xuống giấu ra phía sau, động tác quá lớn, liên lụy đến vết thương, sắc mặt hắn tái nhợt đi mấy phần.

Ánh mắt Sơ Tranh tối lại, nếu như ảnh chụp kia không phải là cha hoặc là ông nội của Tân Trục, vậy thì... Đó chính là bản thân hắn.

Vừa rồi Tân Trục nói hắn vẫn luôn sống ở đây...

Sơ Tranh đột nhiên có một ý nghĩ to gan.

"Anh biết bây giờ là năm nào không?"

"Năm 1978 anh đi theo những người kia tới đây đúng không?"

Tân Trục chậm chạp nâng mí mắt, ánh sáng trong mắt lúc tối lúc sáng, cuối cùng hắn chậm chạp gật đầu.

-

Tân Trục không nhớ rõ mình đã ở đây bao lâu, lúc đầu hắn tỉnh lại cũng không phải ở chỗ này, mà là ở một nơi khác.

Lúc mới tỉnh lại, trí nhớ của hắn rất rải rác.

Không nghĩ ra được tại sao mình lại ở đây, cũng không nhớ nổi đây là nơi nào.

Hắn thu thập những đồ vật ở phía trên đó, dần dần có một chút ký ức.

Hắn nhớ được mình theo chân thầy giáo đến đây khảo sát, nhưng chi tiết thì hắn đều không nghĩ ra.

Còn có tấm hình kia, hắn cũng không nhớ nổi rốt cuộc là chụp lúc nào.

Người trên tấm hình rõ ràng rất lạ lẫm, nhưng hắn lại có thể gọi tên.

Đồ vật để lại, trong trí nhớ của hắn thì rất lạ lẫm, nhưng cầm trong tay lại biết làm thế nào để sử dụng.

Hắn từng chút từng chút chắp vá trí nhớ của mình, nhưng đáng tiếc hiệu quả quá mức bé nhỏ.

Ở đây ngày qua ngày, năm qua năm...

Sơ Tranh cảm thấy mình cần phải tỉnh táo lại một chút.

Đây là một thế giới hiện đại bình thường, vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy chứ!

Cái thiết lập này không đúng rồi!

Sơ Tranh thở ra một hơi, bình tĩnh hỏi: "Dung mạo của anh... Vẫn không hề thay đổi?"

Tân Trục lắc đầu: "Không hề."

"Thế này không phải là có thể làm ông nội của thân thể này rồi sao?" Sơ Tranh nói thầm một tiếng, Tân Trục không nghe rõ, nghi hoặc nhìn cô.

"Cho nên... Bây giờ là lúc nào?"

"Năm 2019."

Tân Trục kinh ngạc, hắn ở đây cũng không cảm giác được thời gian đã trôi qua tới tận 40 năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.