Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1844: Mê thất hoang dã (1)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】

【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 36%. 】

Sơ Tranh vô cùng trầm mặc, cái tiến độ này rất khiến người ta tuyệt vọng, lúc nào mới có thể tập hợp đủ 100% chứ.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô cố gắng làm người tốt chuyện tốt là được mà. 】 Vương Giả chỉ rõ đường đi cho Sơ Tranh.

Ngày nào cũng chỉ nằm, thẻ cảm ơn sẽ tự bò đến chắc?

Ồ.

Sơ Tranh không thèm để ý đến Vương bát đản.

"Lần này sao lâu như thế rồi mà còn không về thế giới hiện thực?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi.

Nếu còn không quay lại, không phải cô sẽ bị kéo đi hỏa thiêu sao?

【 Tiểu tỷ tỷ ngài yên tâm, ta bên này nắm chắc. 】 Vương Giả một ngụm cam đoan chắc nịch, tuyệt đối sẽ không để thân thể của cô bị kéo đi thiêu hủy.

Sơ Tranh: "..."

-

Sơ Tranh bị tiếng thét chói tai làm bừng tỉnh, còn chưa mở mắt ra đã nghe được một mùi tanh mặn ẩm ướt, nơi nằm cũng không vững vàng, lay qua lay lại, bên ngoài có tiếng nước.

Đây là nơi nào?

Sơ Tranh cấp tốc đứng lên, trước tiên kiểm tra thân thể một vòng, phát hiện trừ hơi sốt thì cũng không có dị thường gì.

"Không phải chúng ta sẽ chết ở đây chứ, tôi không muốn chết!!" Tiếng phụ nữ la to như nổi điên, âm thanh bén nhọn chói tai, chấn động đến mức màng nhĩ Sơ Tranh đau rát.

Cô dùng tay xoa lỗ tai, lần theo phương hướng của âm thanh nhìn sang.

Bên kia có cánh cửa, không đóng chặt, âm thanh chính là truyền từ bên ngoài vào.

Mà vị trí của cô bây giờ...

Là ở trong một gian phòng tầm 10m2, bên trong bày giường tầng, hai hàng, hết thảy có bốn vị trí, trên mỗi cái giường đều đặt đồ vật.

Âm thanh bên ngoài tiếp tục truyền vào.

"Tín hiệu cũng không có, làm sao bây giờ đây!!"

"Mẹ nó, sao lại gặp gỡ cái thời tiết chết tiệt này chứ, khi xuất phát không phải đã nói thời tiết rất tốt sao?"

"Còn có chủ thuyền đi đâu rồi? Đi xem thuyền mà lâu thế sao?"

"Ồn ào cái gì, yên tĩnh hết đi!!"

Sau khi tiếng quát lớn này vang lên, bên ngoài đột nhiên yên tĩnh lại.

Sơ Tranh xác định người bên ngoài tạm thời sẽ không vào, đi qua đóng cửa lại, sau đó bắt đầu tiếp thu ký ức.

-

Nguyên chủ họ Liễu, đang học đại học, gia cảnh không tốt lắm, nhưng dung mạo xinh đẹp, ở trường học có không ít người theo đuổi, nhưng nguyên chủ đều không hề dao động với ai.

Bạn cùng phòng của nguyên chủ - Lê Điềm là một kẻ yêu thích thám hiểm, ngày nào cũng nghĩ tới chuyện đi đâu thám hiểm.

Cách đây không lâu, nguyên chủ cần gấp một khoản tiền, lúc này Lê Điềm đột nhiên hỏi cô ấy có đồng ý đi ra ngoài chơi với cô ta một chuyến không, chỉ cần cô ấy đồng ý, thì sẽ cho cô ấy một khoản tiền.

Nguyên chủ đương nhiên biết tiền này sẽ không dễ lấy như thế, nhưng cô ấy thực sự không có cách nào nữa, chỉ có thể đồng ý với Lê Điềm.

Mà Lê Điềm cũng rất sảng khoái, sớm đưa cho cô ấy một khoản tiền, thay cô ấy giải quyết tình hình khẩn cấp.

Sau đó chờ đến kỳ nghỉ dài hạn, rồi đi theo Lê Điềm xuất phát.

Khi xuất phát, nguyên chủ mới biết được khoản tiền kia là ai bỏ ra.

Trong đông đảo người theo đuổi nguyên chủ, có một tên phú nhị đại tên là Lam Thần, lần này gọi cô ấy theo, chính là chủ ý của phú nhị đại này.

Trong đội ngũ trừ Lam Thần và Lê Điềm thì còn có một nam sinh nữa, anh ta là bạn trai của Lê Điềm, hai người đều thích thám hiểm ngoài trời.

Hành trình là do Lam Thần định, nguyên chủ cũng không hiểu những chuyện này, toàn bộ hành trình chỉ cùng đi theo.

Bọn họ đầu tiên là đi máy bay, sau đó lại ngồi tàu hoả, cuối cùng còn ngồi xe buýt, sau khi giày vò một phen, gặp được hướng dẫn viên du lịch, kết quả lại được cho biết, còn có mấy người đồng hành nữa.

Đối phương hết thảy có năm người, tuổi lớn hơn bọn họ một chút, nhìn qua chính là tiểu đội thám hiểm tương đối chuyên nghiệp.

Đợi đến khi chính thức xuất phát, bốn người bọn họ, tăng thêm năm người khác, cùng với một hướng dẫn viên du lịch, vừa vặn là mười người.

Ngoài ra còn có chủ thuyền và con trai của chủ thuyền.

Đúng vậy, bọn họ còn phải ngồi thuyền.

Trên đường đi cũng là gió êm sóng lặng, nhưng phải ngồi thuyền liên tiếp vài ngày, không có gì thú vị, một đám người ngồi cùng nhau thảo luận mục đích của bọn họ.

Nguyên chủ không có hứng thú với mấy chuyện này, phần lớn thời gian đều là ở trong phòng, không thì chính là đi dạo trên thuyền một chút.

Kết quả buổi tối ngày xuất hành trời bắt đầu mưa, thuyền cũng xảy ra vấn đề, bọn họ bị kẹt lại giữa sông.

Dưới tình huống mưa to gió lớn, còn không đi được, người nhát gan bị dọa cho phát sợ.

Càng khiến người ta cảm thấy quỷ dị chính là, chủ thuyền và con trai của ông ta đều biến mất, bọn họ tìm kiểu gì cũng không tìm được người.

Có người mất tích, thời tiết còn ác liệt như vậy, một đám người không dám làm gì cả, núp ở trên thuyền. Cũng may ngày thứ hai thời tiết chuyển biến tốt đẹp, nhưng làm cách nào cũng không tìm thấy chủ thuyền, bọn họ cảm thấy có thể là khi chủ thuyền đi kiểm tra thuyền đã bị trượt chân ngã xuống nước.

Có người cảm thấy nên theo đường cũ mà trở về, nhưng có người lại cảm thấy bọn họ đã cách mục đích rất gần, không nên từ bỏ.

Cuối cùng bỏ phiếu biểu quyết, đại đa số người lựa chọn đi tiếp.

Thiểu số phục tùng đa số, mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Cũng may có người biết lái thuyền, lần này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, an toàn tới mục đích.

Lên bờ, nguyên chủ mới biết bọn họ đang tìm một thôn xóm gì đó, trên đường đi trầm mặc đi theo đám bọn họ, cô ấy tận lực giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của mình, nhưng Lam Thần quá độ quan tâm đến cô ấy và thỉnh thoảng muốn ăn chút đậu hũ, gây nên không ít người trong đội ngũ chú ý.

Đi qua đoạn đường này, có người bị thương, có người sinh bệnh, tóm lại trạng thái chồng chất, không có một ai mà không mệt mỏi.

Nguyên chủ vốn cho là bọn họ sẽ giúp đỡ, nhưng có người thương thế quá nặng, bọn họ lại lựa chọn vứt bỏ đồng bạn, tiếp tục đi.

Nguyên chủ không đành lòng, nhưng chính cô ấy cũng không có cách nào, bị đám Lam Thần kéo đi.

Rốt cuộc vào một tuần sau, bọn họ tìm được cái làng kia.

Nói là làng cũng không chính xác, chuẩn xác hơn mà nói thì càng giống như là một bộ lạc hơn.

Nhưng nơi này đã không có người ở nữa, đội ngũ muốn xây dựng cơ sở tạm thời ở trong thôn làng, trên đường đã làm mất không ít thứ, lều vải có thể sử dụng có hạn, tất cả mọi người đều phải dùng chung.

Có một hôm người trong đội ngũ đi xung quanh đó điều tra, thân thể nguyên chủ khó chịu, cùng Lê Điềm ở lại tại chỗ đóng quân.

Nguyên chủ đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm giác có người đè trên người mình.

Lê Điềm vốn nên ở chung một chỗ với cô ấy, không biết đã rời khỏi lều vải từ lúc nào, đổi thành Lam Thần.

Lam Thần ý đồ bất chính, nguyên chủ sợ hãi giãy dụa chạy ra khỏi lều vải, kết quả chưa chạy được bao xa đã bị Lam Thần bắt lại, giữa lúc nguyên chủ giãy dụa, bị đụng phải đầu, máu chảy không ngừng.

Lam Thần bị dọa sợ, cũng không kiểm tra xem nguyên chủ còn sống hay không, sợ mọi chuyện bại lộ, trực tiếp kéo nguyên chủ tới một cái sườn dốc đẩy xuống.

Nguyên chủ cứ thế mà chết đi.

Cũng thật thảm.

Tuyến thời gian bây giờ vừa vặn là lúc bọn họ đang ở trên thuyền, chủ thuyền mất tích, bên ngoài mưa to gió lớn, thuyền này cũng đang lắc lư đến kịch liệt, một đám người bị dọa cho phát sợ, ở bên ngoài quỷ khóc sói gào muốn về nhà.

Cạch ——

Cửa phòng bị người đẩy, nhưng không đẩy ra được.

Bên ngoài lập tức có người hô: "Tiểu Tranh? Cậu không sao chứ?"

Sơ Tranh che trán ngồi ở trên giường đơn bằng sắt, nghe thấy âm thanh, nhìn về phía cổng.

"Tiểu Tranh?"

Âm thanh bên ngoài nhiều hơn.

"Sao thế?"

"Cửa không mở được, bên trong cũng không có tiếng gì..."

"Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

"Không tìm được chủ thuyền, không thể lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, phá cửa ra xem."

Trong nháy mắt khi câu nói này rơi xuống, cửa phòng mở ra từ bên trong, đèn pin chiếu sáng vào bên trong, cô gái bình tĩnh dùng tay chống cửa: "Có việc?"

"Tiểu Tranh, em làm anh sợ muốn chết." Nam sinh chen từ trong đám người tới, mặt mũi tràn đầy lo lắng: "Còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em ở bên trong sao không lên tiếng?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.