Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1807: Ngôi sao của ngày mai (9)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Không phải đang gặp đây sao." Sơ Tranh biết nghe lời phải đáp.

Người đàn ông khép "bộp" quyển sách lại, lần theo ánh mắt Sơ Tranh nhìn qua: "Tần Sơ Tranh, cô có bệnh à?"

Sơ Tranh thật lòng trả lời: "Không có, rất khỏe mạnh, có cần xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ không?"

Cố Ngự: "..."

Bệnh tâm thần!

Cố Ngự lười nói mò với Sơ Tranh, dù sao cũng chỉ vì gia tộc nên mới bị trói vào chung một chỗ...

Không biết sao Cố Ngự lại có chút bực bội, hắn kéo ngăn kéo bên cạnh ra, lấy ra một cái hộp ném lên trên bàn: "Hai tuần nữa là sinh nhật lão phu nhân, cô cần cùng tôi có mặt, cần lễ phục thì bảo chú Lâm chuẩn bị cho cô. Thứ này cho cô, ngày hôm đó nhớ đeo lên, ra ngoài đi."

Sơ Tranh: "..."

Sẽ có lúc mi khóc, ta nhịn mi trước vậy.

Sơ Tranh rời khỏi hội sở không nói cho Lưu Xuân Hoa biết, điện thoại đòi mạng của Lưu Xuân Hoa cứ không ngừng gọi đến, Sơ Tranh chê bà ta phiền, trực tiếp kéo đen, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

-

Thời gian nhoáng một cái chính là sinh nhật của bà nội Cố Ngự.

Lão phu nhân của Cố gia, cũng chính là bà nội của Cố Ngự.

Cha mẹ của Cố Ngự cơ bản không có nhà, Cố Ngự có thể nói là do lão phu nhân một tay nuôi lớn, cho nên lời của lão phu nhân, từ trước đến nay Cố Ngự luôn nghe theo.

Mà hôn ước của hắn và Sơ Tranh, chính là lão phu nhân chỉ định.

Cố Ngự nói hôn ước của bọn họ hắn không định đoạt được, nguyên nhân là ở chỗ này, lão phu nhân kiên quyết không đồng ý cho hắn giải trừ hôn ước.

Mà Cố Ngự lại không dám ngỗ nghịch với lão phu nhân, chỉ có thể chịu đựng lấy.

Đại thọ của lão phu nhân làm đến phi thường long trọng, tất cả mọi người trong Cố gia đều có mặt, người trong xã hội thượng lưu có thể mời cơ hồ cũng đều mời tới.

Nguyên chủ cũng không tới tham gia lần thọ yến này, lúc ấy cô ấy đang làm gì?

A, bởi vì bị Niên Nguyệt đả kích, không gượng dậy nổi, làm gì có tâm tình mà tham gia thọ yến.

Cố Ngự phái người đi tìm cô ấy, nhưng bị nguyên chủ rất không khách khí đuổi đi, tiếp đó cô ấy uống say đánh nhau, bị bắt vào giáo dục.

Bởi vì việc này, lão phu nhân vốn đang rất thích nguyên chủ, tâm tư cũng phai nhạt đi.

Bây giờ chắc chắn Sơ Tranh sẽ không đi theo con đường của nguyên chủ, lúc này cô đang đứng ở bên ngoài nhà cũ của Cố gia, phía sau là chiếc xe thể thao màu đỏ rất dễ thấy của cô, gây nên không ít người liên tiếp quay đầu nhìn.

Người tới nơi này không phú thì quý, còn có nhiều xe đắt hơn xe này, cho nên những người này nhìn chính là cô gái mặc một thân lễ phục màu xanh, giống như tiên nữ hạ phàm kia.

"Cô ấy là ai vậy?"

"Khá quen..."

"Là thiên kim nhà ai thế? Mọi người có ai biết không?"

Có chàng trai trẻ tuổi hất tóc mái lên, dự định đi qua tạo dựng trường hợp ngẫu nhiên, kết quả cô gái kia không đợi người ta tới, sải bước trực tiếp tiến vào bên trong.

"Tần tiểu thư... Ngài... Sao ngài lại đến đây một mình? Thiếu gia đâu?" Người đứng ở cổng đón khách giật mình.

"Không biết." Khi cô đi ra Cố Ngự đã không ở đó, trời mới biết hắn chạy đi đâu rồi.

"..."

"Vậy tôi dẫn ngài đến chỗ lão phu nhân trước."

Sơ Tranh được đưa tới chỗ Cố lão phu nhân, lão phu nhân đang nói chuyện phiếm với một đám phu nhân thiên kim, Sơ Tranh đi vào, cả phòng đều yên tĩnh lại.

"Nha đầu Tần gia tới rồi à." Cố lão phu nhân cười ha hả vẫy tay: "Mau tới đây, bà nội xem nào."

Cố lão phu nhân ăn mặc rất long trọng, mặt mũi hiền lành, có sự đoan trang ưu nhã của quý tộc, cho dù đã có tuổi, cũng có thể lờ mờ trông thấy phong thái năm xưa từ giữa lông mày.

Sơ Tranh hơi chần chờ, đi qua phía Cố lão phu nhân bên kia.

"Cô ấy chính là Tần Sơ Tranh à?"

"Dáng dấp thật đẹp..." Không ít phụ nữ quăng ánh mắt hâm mộ tới, đáp lên quan hệ với Cố gia, chuyện tốt như vậy, bọn họ cũng muốn.

"Cũng không biết Tần gia trúng vận gì."

"Trúng vận gì chứ, chân của Cố Ngự kia cũng đã không được, về sau có thể có con trai hay không cũng không nhất định đâu."

"Tôi nghe nói hắn không được..."

Mấy người phụ nữ bát quái thổn thức một tiếng, trên mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Có người che miệng: "Nếu thật sự gả tới, không phải cũng là phòng không gối chiếc sao."

"Suỵt..."

Những người này thảo luận rất nhỏ giọng, cũng không bị Cố lão phu nhân nghe thấy, lúc này lão phu nhân đang kéo Sơ Tranh, dáng vẻ rất vui.

"Giới thiệu với mọi người, đây là vị hôn thê của tiểu tử Cố Ngự kia, Tần Sơ Tranh."

Cố lão phu nhân tựa như trẻ nhỏ nhận được món đồ chơi mới, không chờ nổi muốn khoe khoang với mọi người.

"Tần tiểu thư thật đẹp, đúng là trong veo như nước, quả nhiên vẫn là tuổi trẻ thật tốt."

"Còn không phải sao, Cố thiếu gia thật đúng là có phúc khí."

"Tần tiểu thư bla bla..."

Một đám phụ nữ mặc kệ là thật tâm, hay là trái lương tâm, đều khen Sơ Tranh một trận.

Ngay trước mặt chủ nhân của buổi mừng thọ hôm nay, chẳng lẽ bọn họ còn có thể bới móc sao?

Người nói chuyện đại đa số là những phu nhân kia, những thiên kim tiểu thư tuổi không lớn lắm lúc này hoặc tò mò, hoặc hâm mộ, hoặc bất thiện quan sát cô.

Ánh mắt Sơ Tranh đảo qua trên người bọn họ, trong này người đáng chú ý nhất, chính là cô gái ngồi ở vị trí số hai bên trái Cố lão phu nhân.

Cô gái có mái tóc dài hơn xoăn, tùy tiện búi hai bên lên, cột ở phía sau, còn lại đều xõa sau lưng.

Không có trang sức gì đặc biệt, chỉ kẹp hai chiếc kẹp tóc hình tia chớp.

Mặc váy công chúa màu lam nhạt, tôn lên vẻ tinh xảo của cô gái như búp bê trong tủ kính. Vòng eo mảnh khảnh, ưỡn thẳng người, giống như một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo.

Công chúa nhỏ nâng cằm lên, dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá cô.

Trong ánh mắt kia chỉ thiếu viết lên mấy chữ to "tôi không thích cô" nữa thôi.

Sơ Tranh chỉ nhìn một chút liền thu tầm mắt lại, căn bản không để trong lòng.

Cũng có người nhỏ giọng hỏi: "Tần gia nào nhỉ? Vị kia của Cố gia vậy mà đã đính hôn rồi à?"

"Chính là Tần gia làm bất động sản ấy."

"Ồ... Nhà ấy à." Một tiếng này rõ ràng có chút khinh thị.

Tần gia nói thế nào nhỉ... Mặc dù có tiền, nhưng bởi vì làm bất động sản làm giàu, so ra kém hơn những tập đoàn phát triển nhiều năm, có nội tình thâm hậu kia.

Cho nên khó tránh khỏi có một số người sẽ cảm thấy là nhà giàu mới nổi...

"Việc này không công khai, nhưng mọi người đều ngầm biết mà."

Chuyện Sơ Tranh và Cố Ngự đính hôn, bởi vì nguyên nhân thân thể của Cố Ngự, không công khai tổ chức, chỉ trao nhẫn, nhưng người trong vòng tròn cơ bản đều nghe thấy.

Lúc này chiếc nhẫn kia nằm ngay trên ngón tay Sơ Tranh.

Nguyên chủ lúc trước trở về liền ném cho Cố Ngự, trong cái hộp mà lúc trước Cố Ngự cho cô, chính là chiếc nhẫn này.

"Sao lại tới một mình, thằng nhóc thối kia đâu?" Cố lão phu nhân nghe mọi người tán dương một phen xong, tâm tình rất tốt.

"Không biết." Sơ Tranh rất trả lời thành thật.

"Thằng nhóc thối này..."

Cố lão phu nhân mặc dù đang mắng, nhưng trong giọng nói lại không có nhiều ý trách cứ.

"Loại trường hợp như hôm nay mà nó dám để cháu tới một mình, quá không hiểu chuyện, chờ nó tới, để bà nội giúp cháu giáo huấn nó."

"Cảm ơn bà nội." Sơ Tranh rất không khách khí đồng ý, cũng lấy quà tặng mà bản thân chuẩn bị ra: "Đây là quà tặng cho bà."

"Tần tiểu thư chuẩn bị quà gì thế, cho chúng tôi mở mang tầm mắt với."

Cô gái ngồi ở vị trí số hai kia nở nụ cười, âm thanh lại không thấp: "Tặng cho bà Cố, vậy chắc chắn không thể tùy tiện, nhất định phải tuyển chọn tỉ mỉ, dù sao hôm nay cũng là lễ mừng thọ của bà Cố mà."

Đám người ồn ào, muốn Cố lão phu nhân lấy đồ vật ra xem.

Cố lão phu nhân cũng không biết Sơ Tranh tặng cái gì, bà nhìn cô gái nhìn qua có vài phần nhu thuận đứng ở bên cạnh một chút, không thấy cô có bối rối gì, liền mở hộp ra: "Được được được, vậy thì xem một chút đi."

Hộp tầm bằng tờ giấy A4, nhưng rất nhẹ, đóng gói cũng chỉ dùng dây lụa quấn lên, chỉ nhìn như vậy, quả thực có chút không cao cấp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.