Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1793: Phong vũ mãn lâu (30)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Ngươi nói cái gì!!"

Giọng nói của Thích Phái Nhi không tự chủ được cất cao.

"Là... Là người của chúng ta, bị người ta phát hiện ở cửa vào, đều đã... Chết rồi."

Thân thể Thích Phái Nhi mềm nhũn, ngã ngồi trong cái ghế bên cạnh.

"Ai làm?"

"Không... Không biết."

Bọn họ chỉ nhìn thấy thi thể, không nhìn thấy là ai đặt thi thể ở đó.

Toàn thân Thích Phái Nhi phát lạnh, đầu ngón tay cũng đang phát run.

Rất nhanh có người tới gọi Thích Phái Nhi, Thích Phái Nhi thu thập xong tâm tình đi qua, chỉ nói bảo bọn họ ra ngoài mua một ít vật mình cần.

Đây là đặc quyền mà tộc trưởng cho nàng ta, không có nơi nào đáng để hoài nghi.

Nhưng Thích Phái Nhi không biết, sau khi nàng ta rời đi, tộc trưởng lập tức cho người giám thị hết tất cả người bên cạnh Thích Phái Nhi.

"Ta không thể chờ đợi thêm nữa, ta phải rời khỏi nơi này." Thích Phái Nhi trở về liền nói với thân tín của mình.

"Thánh nữ, chúng ta ra ngoài bằng cách nào đây?" Những người khác muốn đi ra ngoài còn có thể suy nghĩ chút biện pháp, nhưng mà...

Thánh nữ thì không giống.

"Sẽ luôn có cách! Thánh nữ tiền nhiệm cũng có thể ra ngoài, vì sao ta lại không thể!" Thích Phái Nhi cắn răng: "Ta nhất định có thể rời khỏi nơi này, ngươi... Sẽ không phản bội ta chứ?"

Thân tín vội quỳ xuống: "Mạng của ta là do thánh nữ cứu, cho dù ta chết cũng sẽ không phản bội thánh nữ."

Thích Phái Nhi gật đầu: "Đứng lên đi."

-

Một tháng sau.

Có lão nhân trong tộc bưng hỉ phục tới, chỉnh tề đặt trước mặt Thích Phái Nhi.

"Thánh nữ, ngài xem có nơi nào cần sửa đổi gì không?"

Thích Phái Nhi trấn định cầm hỉ phục lên xem, đây là hỉ phục do các tú nương có tay nghề tốt nhất trong tộc cùng nhau làm ra, tự nhiên không có gì để mà bắt bẻ.

"Ta đi thử xem sao."

Thích Phái Nhi cầm quần áo đi vào thử, rất nhanh liền đi ra, mặc cả váy, cau mày nói: "Hơi chật."

"Sao lại thế được?"

"Ngài xem." Thích Phái Nhi quay người, để cho đối phương tự nhìn.

Quần áo đã sắp rách đến nơi rồi, cũng không thể mặc nữa, Thích Phái Nhi tự dùng tay xách mới không rơi xuống.

"Sao lại không vừa được nhỉ..." Lão nhân đưa hỉ phục tự lẩm bẩm: "Rõ ràng là may dựa theo dáng người của thánh nữ mà."

"Vậy ta lấy về sửa lại một chút."

Thích Phái Nhi nói: "Làm lại bộ khác lần nữa đi, cái này sửa lại rất khó coi, thời gian vẫn còn kịp."

Lão nhân tính toán thời gian, xác thực vẫn còn kịp, lúc đầu bà ta muốn nói sửa đổi một chút là được rồi, nhưng thấy Thích Phái Nhi kiên trì, đây cũng không phải là việc nhỏ gì, cuối cùng lão nhân chỉ có thể nói: "Vậy ta lại làm lại một bộ khác, bộ này ta lấy về trước."

Thích Phái Nhi cởi y phục xuống tới trả lại cho bà ta.

Chờ sau khi lão nhân rời đi, sắc mặt Thích Phái Nhi liền trầm xuống.

Chờ làm xong y phục, thì cũng đã đến thời điểm nàng ta xuất giá... Không, đó không gọi là xuất giá, đó chẳng qua là làm cho nàng ta cùng người... Mãi cho đến khi mang thai mới thôi.

Nếu như...

Nếu như thánh nữ tiền nhiệm không chạy trốn, vậy bây giờ người tiếp nhận những chuyện này nên là con gái bà ta!

Tại sao bà ta lại chạy trốn!

Thích Phái Nhi thầm hận trong lòng, đợi nàng ta ra ngoài...

Người nàng ta phái ra ngoài đến một chút tin tức cũng không có, bây giờ Thích Phái Nhi cũng không dám phái người ra ngoài nữa, sợ làm cho tộc trưởng chú ý.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Hỉ phục mới đã làm xong, đưa tới cho Thích Phái Nhi, lần này Thích Phái Nhi không tiếp tục bới móc nữa, sau khi thử qua liền cho người ta buông xuống.

"Đều chuẩn bị xong chưa?"

Thân tín có chút do dự: "Chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó hành động dựa theo kế hoạch, nhưng thời gian không nhiều, không thể xảy ra một một chút sai lầm nào được."

Thích Phái Nhi gật đầu: "Ừ, ngươi đi xác định lại một lần nữa đi."

Đây là cơ hội tốt nhất của nàng ta.

Ngày hôn lễ, tất cả mọi người tiến về khoảng đất trống ở trại phương bắc, nơi đó xây dựng một quảng trường to lớn, đủ để dung nạp toàn bộ trại người.

Mà lúc này bên trong trại, cơ hồ là trống rỗng.

Thích Phái Nhi được người đỡ lấy, xuyên qua trại trống rỗng, đi đến trên quảng trường.

Tất cả mọi người ngồi trên quảng trường, bên cạnh đặt mấy ngọn nến đã châm lửa, toàn bộ quảng trường đều tràn ngập ánh nến sáng ngời.

Các tộc nhân đặt hai tay trên đùi, cúi đầu, thành kính niệm gì đó, âm thanh kia vang lên trong toàn bộ quảng trường, giống như âm thanh lập thể vờn quanh.

Thích Phái Nhi đội khăn hỉ màu đỏ, bị người đỡ lấy đi lên đài cao.

Quá trình hôn lễ không tính là phức tạp, theo thời gian hôn lễ tiến hành, Thích Phái Nhi dần dần trở nên khẩn trương, trong lòng bàn tay đều bốc lên mồ hôi.

Thanh niên được chọn lựa ra cũng không khá hơn chút nào.

Thánh nữ ở trong ký sự cuộc đời bọn họ, chính là một sự tồn tại như thần nữ, cao cao tại thượng.

Bây giờ hắn ta lại đang thành hôn với thánh nữ, làm sao có thể không khẩn trương được.

"Kết thúc buổi lễ —— "

Theo tiếng hô to này vang lên, trái tim Thích Phái Nhi cũng nhấc lên theo.

-

Đêm lạnh như nước, ngôi sao nhỏ như ẩn như hiện trong tầng mây, sương mù phiêu dật mà lên, làm mông lung dãy núi nơi xa.

Ở trong một mảnh cỏ hoang, có mấy bóng người đang nhanh chóng vọt về phía trước, giống như đằng sau có dã thú đuổi theo bọn họ vậy.

Nhưng mà phía sau bọn họ không có gì cả, chỉ có tiếng gió phất qua.

Nhưng chỉ có Thích Phái Nhi chạy đầu tiên biết, nếu như nàng ta không chạy nhanh lên, chờ đến khi những người kia phát hiện ra thánh nữ đã bị đánh tráo, thì nàng ta sẽ không thể trốn thoát nữa.

"Thánh nữ, chạy qua phía kia, dưới chân núi có xe ngựa đang chờ. Chúng ta ở đây chờ, nếu như có người đuổi tới, thì chúng ta sẽ dẫn dụ bọn họ ra trước.

Thích Phái Nhi gật đầu: "Tụ hợp ở nơi đã định."

Đám người tách ra, Thích Phái Nhi dẫn người tiếp tục chạy về phía trước, nhìn cảnh sắc quen thuộc đằng sau càng ngày càng xa, đáy lòng nàng ta có một loại thoải mái như cuối cùng cũng chạy thoát được.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để vui mừng, Thích Phái Nhi dẫn người, lấy thời gian nhanh nhất đuổi tới chỗ đó, quả nhiên trông thấy có xe ngựa đang chờ.

"Đi mau!"

Thích Phái Nhi trèo lên xe ngựa, thúc giục hai câu.

Xe ngựa chậm chạp di động, cuối cùng Thích Phái Nhi cũng có thể thở một ngụm.

Cuối cùng nàng ta cũng chạy ra ngoài được rồi!

Thích Phái Nhi vén rèm xe lên nhìn ra phía ngoài, bên ngoài toàn là rừng cây, cũng không nhìn được thứ gì cả, nhưng khi xe ngựa đi xuyên qua mảnh rừng này, con ngươi của Thích Phái Nhi bỗng nhiên co rụt lại.

Đây là đường về Vu Nguyệt tộc...

"Dừng xe! Dừng xe!!"

Thích Phái Nhi quát to một tiếng.

Đáng tiếc xe ngựa cũng không dừng lại, ngược lại chạy càng nhanh hơn.

Thích Phái Nhi nhìn cảnh sắc quen thuộc càng ngày càng gần, đáy lòng dâng lên một trận ý lạnh.

Nàng ta muốn xuống xe ngựa, vừa vén rèm lên, bên ngoài đã có một thanh kiếm chặn ngang tới: "Không muốn chết thì ở yên bên trong."

Giọng nói này...

Nàng ta chưa từng nghe qua.

Người của nàng ta đâu?

"Các ngươi là ai?" Thích Phái Nhi run giọng hỏi.

Đối phương không trả lời, thô lỗ ép nàng ta về.

Thích Phái Nhi: "..."

Nàng ta dự định nhảy ra ngoài từ cửa sổ bên cạnh, nhưng hai bên đều có người, nàng ta căn bản không có cơ hội nhảy ra ngoài được.

Nghĩ cách, nhất định sẽ có cách.

Nàng ta đã ra được rồi, tuyệt đối không thể trở về nữa.

Diiii ——

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Thích Phái Nhi ngã vào trên thành xe, đầu bị đâm đến choáng váng.

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh lại, Thích Phái Nhi ngưng thần nghe mấy hơi, xác định không nghe thấy âm thanh gì, nàng ta cẩn thận vén rèm lên.

Phát hiện người vừa rồi còn ở bên ngoài đều không thấy đâu.

Chỉ để lại con ngựa và cỗ xe ngựa nàng ta đang ngồi.

Thích Phái Nhi không lo nổi những chuyện khác, nhanh chóng ra khỏi xe ngựa, nhưng nàng ta còn chưa kịp chạy, thì nơi xa có một đám người giơ đuốc chạy tới, cấp tốc bao vây nàng ta lại.

Thích Phái Nhi: "..."

Nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, trong đầu Thích Phái Nhi chỉ có hai chữ "xong rồi".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.