Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1766: Phong vũ mãn lâu (3)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Lâu chủ, những người bên ngoài kia..."

Khê Nam vừa đi, sắc mặt của Tả hộ pháp liền nghiêm túc lên.

"Bọn họ thích đợi thì cứ đợi đi." Sơ Tranh thái độ thờ ơ.

"Nhưng cứ ở mãi ở đây cũng không phải cách..." Lông mày của Tả hộ pháp nhíu thành hình chữ Xuyên.

Lâu chủ tiền nhiệm khoanh tay đứng nhìn thì cũng thôi đi, bây giờ còn chọc ra nhiều nợ như thế, Tả hộ pháp cũng hận không thể thiên đao vạn quả Phong Hàn Nguyên.

Đây là chuyện mà một người bình thường có thể làm được sao?!

Phong Mãn Lâu truyền thừa qua nhiều đời, nhưng chưa từng có ai như Phong Hàn Nguyên, toàn lâu từ trên xuống dưới không có ai không muốn đánh ông ta.

Vì sao không có người tạo phản?

Khi Phong Hàn Nguyên còn ở đây, giá trị vũ lực của ông ta rất cao, tất cả mọi người đánh không lại ông ta.

Khi Phong Hàn Nguyên không ở đây nữa, ông ta đã phá gần như sạch cả Phong Mãn Lâu, ngay cả lâu chúng cũng chẳng còn mấy người, địa vị trong giang hồ rớt xuống tận tầng chót, lâu nghèo đến mức chỉ có thể uống cháo loãng cầm hơi, lấy tới làm gì?

Nhận lấy cái lâu rách nát này, còn phải đón nhận một đống nợ nần loạn thất bát tao, trừ phi có người bị điên, nếu không thì ai lại vui lòng tạo phản chứ.

"Ngươi nói rất có đạo lý." Sơ Tranh đột nhiên đồng ý với lời Tả hộ pháp nói, bởi vì cô cảm thấy đám người bên ngoài có chút ồn ào: "Bằng không thì chúng ta ra ngoài giết bọn chúng?"

Trước kia nguyên chủ cũng tương đối láu cá, lời như vậy cũng không phải chưa từng nói.

Cho nên Tả hộ pháp cũng không hoài nghi.

Bà thấp giọng quát một tiếng: "Đừng làm càn, thanh danh của chúng ta trên giang hồ vốn đã không tốt, nếu như xảy ra chuyện gì thì về sau còn lăn lộn thế nào nữa?"

Sơ Tranh: "..."

Thế này rồi mà còn đòi lăn lộn? Lăn lộn cái gì chứ, sớm giải tán ai về nhà nấy, người nào tìm cha người nấy mới tương đối tốt.

Giết là không thể nào giết.

Dù sao Phong Mãn Lâu cũng không phải là tà môn ma đạo, bọn họ đường đường chính chính là danh môn chính phái... Danh môn chính phái nghèo túng.

Tả hộ pháp nhìn Sơ Tranh một chút, thở dài, cũng không nói thêm về vấn đề này nữa, mặt ủ mày chau đi nghĩ cách.

-

Một canh giờ sau.

Sơ Tranh bày ra cái ghế ở trên lầu, uống canh gà, nhìn đám người phía dưới thay phiên phái người ra hô hào.

Khê Nam đứng ở bên cạnh nuốt nước miếng, muốn ăn muốn ăn muốn ăn...

Sơ Tranh chỉ ăn canh, còn lại bảo Khê Nam cầm xuống chia cho mọi người.

Chỉ có mỗi một con gà, Phong Mãn Lâu bây giờ vẫn còn khoảng bốn mươi, năm mươi người, một người có thể được chia một ngụm cũng đã là không tệ rồi.

Sơ Tranh uống canh xong, vẫy tay gọi Khê Nam tới.

"Lâu chủ?" Khê Nam hấp tấp lại gần.

"Ngươi có cảm thấy bọn chúng rất ồn không?"

"Ừ... Đúng là hơi ồn, nhưng lại không đuổi đi được..." Khê Nam than thở: "Tả hộ pháp đang nghĩ cách xem có thể làm cho bọn họ rời đi trước không, lâu chủ, ngài cũng không thể vì chuyện này mà chạy trốn một mình đấy nhé, ngài nhịn một chút nha."

Sơ Tranh: "..."

Rốt cuộc nguyên chủ đã làm gì, mà làm cho Khê Nam cảm thấy cô muốn chạy trốn chứ?

"Trong lâu có thuốc xổ không?"

Khê Nam: "Ngài muốn làm gì?"

Sơ Tranh hất hất cằm về phía đám người bên kia.

Khê Nam hít sâu, ánh mắt khiếp sợ nhìn cô, một lát sau yên lặng giơ ngón tay cái lên.

"Ta lập tức đi làm ngay."

-

Đám người này tự mang lương khô, nước cũng là bọn họ tự mang đến, không biết Khê Nam hạ thuốc kiểu gì, tóm lại toàn bộ đám người đều trúng chiêu.

"Các ngươi..."

Một người trong đó người chỉ vào người của Phong Mãn Lâu, phát hiện buông tay ra là bụng lập tức muốn bùng phát mạnh mẽ, lại cấp tốc che bụng, kẹp chặt chân, sắc mặt khó coi trừng người đối diện, nghiến răng nghiến lợi.

"Các ngươi thế mà dám hạ dược."

Người của Phong Mãn Lâu lập tức không vui: "Ngươi đừng nên nói lung tung nhé, đồ ăn thức uống của các ngươi đều do các ngươi tự mang, liên quan gì đến chúng ta? Bây giờ là chúng ta hảo tâm cung cấp nhà xí cho các ngươi, các ngươi trái lại còn vu oan đặt điều, đạo lý này ở đâu ra chứ!"

Đám người: "..."

Người của Phong Mãn Lâu nói không sai, đồ ăn đồ uống đều do chính bọn họ đưa đến, người của Phong Mãn Lâu căn bản chưa hề tiếp xúc qua...

Nhưng chuyện này rõ ràng chính là bọn họ giở trò quỷ!

Sao họ lại trúng chiêu hết tất cả chứ?

"Ục ục ục..."

Bụng kêu lên ầm ĩ hơn, một đám người cũng không đoái hoài tới truy vấn nữa, ôm lấy bụng, hận không thể túm người trong nhà xí ra.

Đã hơn nửa đếm mà đám người này vẫn không ngừng chạy vào nhà xí.

Ban đầu còn có người mắng, nhưng theo dược hiệu phát tác, những người này cũng không còn khí lực mà mắng nữa.

Dù sao nhà xí của Phong Mãn Lâu cũng có hạn, khi thực sự không chịu được nữa, từng người từng người một rời khỏi Phong Mãn Lâu, đi tìm nơi có nhà xí.

Mấy người còn lại thì bị dí đến mệt lả, bị người của Phong Mãn Lâu ném ra mà không tốn sức chút nào.

"Lâu chủ thật lợi hại nha."

"Lâu chủ không ra tay thì thôi, vừa ra tay là đã gì ấy nhỉ?"

"Gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc?"

"Ừ ừ ừ, chính là ý kia đấy."

"Đóng cửa lại, tìm đồ đến chặn cửa lại!"

Vất vả lắm mới đuổi được đám người này đi, cũng không thể tiếp tục để cho bọn họ tùy ý muốn đến thì đến nữa.

Nhưng mà ngẫm lại đám người kia bị dí thành như thế, chờ trở lại bình thường ít nhất cũng phải hai ba ngày.

-

Sơ Tranh giải quyết xong đám người chế tạo tạp âm kia, sau khi vô hình thu hoạch được một đợt tính ngưỡng, yên tâm thoải mái ngủ một giấc.

Sáng sớm hôm sau, Vương Giả khoan thai tới chậm phát nhiệm vụ.

Sơ Tranh rời giường, mở cửa, câu nói đầu tiên là: "Gọi người thu dọn đồ đạc, mang theo những thứ đáng tiền."

Khê Nam ngáp một cái: "Thu dọn đồ đạc làm gì cơ?" Còn phải mang theo thứ đáng tiền, bọn họ còn có gì đáng tiền đâu? Không đúng... Đây là muốn chạy trốn sao?

Sơ Tranh: "Ngươi tới làm lâu chủ luôn đi?" Tới tới tới, bảo tọa tặng cho ngươi!

Khê Nam giật mình một cái, thân thể đột nhiên đứng thẳng: "Không dám không dám, ta lập tức đi ngay."

Khê Nam không biết lâu chủ nhà mình lại muốn bày ra trò gì, nhưng cậu chính là trợ thủ nhỏ giúp lâu chủ bày trò, cho nên lúc này đương nhiên là kiên định không thay đổi đi giúp đỡ.

-

Đám đòi nợ kia bị đuổi mất cả nửa cái mạng, chờ tĩnh dưỡng tốt, chuẩn bị đến Phong Mãn Lâu đòi một lời giải thích.

Một đám người khí thế hung hăng giết tới Phong Mãn Lâu, kết quả phát hiện cửa lớn của Phong Mãn Lâu mở toang, đáy lòng mọi người hơi kinh hãi, đồng thời ngừng bước chân lại.

Lần nào bọn họ tới, cánh cửa lớn này cũng đều đóng chặt.

Hôm nay sao lại mở ra?

"Bảng hiệu của bọn họ sao lại biến mất rồi?"

Đám người ngửa đầu nhìn lên, tấm biển "Phong Mãn Lâu" treo ở trên cửa lớn không thấy đâu, toàn bộ môn đình đều lộ ra vẻ tiêu điều.

"Vào xem."

"Sẽ không làm ra chuyện gì đấy chứ?"

"..."

Mọi người nhìn hai bên một chút, cũng không dám tiến lên.

"Mẹ nó, thiếu nợ thì trả nợ, bọn họ còn dám làm gì chứ!" Có một hán tử đứng ra: "Lão tử đi vào trước xem xem!"

Đám người kính nể hán tử này, rất nhất trí lui lại một bước, giao chiến trường lại cho hắn ta.

Hán tử: "..."

Một đám nhát gan!

Hán tử hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang tiến vào bên trong.

Đám người vểnh tai lên nghe động tĩnh bên trong, nhưng mà tận đến khi hán tử quay ra, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh kỳ quái gì.

Ngược lại là hán tử thần sắc cổ quái: "Bên trong không có ai."

"Có ý gì?" Bị người diệt khẩu!?

Đám người cùng nhau chen vào, tìm quanh từng ngóc ngách trong Phong Mãn Lâu một lần, nhưng đến một bóng người cũng không tìm thấy, tất nhiên đến một đồng tiền cũng không tìm được.

Có người phát hiện ra một tờ giấy, trên giấy có chữ viết, đám người lập tức cùng tiến tới xem.

—— Phong Hàn Nguyên nợ tiền thì tìm Phong Hàn Nguyên mà đòi, hắn vay tiền bằng bản lĩnh, các ngươi không đòi lại được thì là vấn đề của các ngươi, Phong Mãn Lâu không chịu trách nhiệm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.