Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1755: Thương nhân thời không (32)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ông chủ còn chưa nghĩ ra mở tiệm mới ở đâu, ngày thứ ba liền mừng khấp khởi nói với Tịch Kính, ông đã chọn được vị trí tốt, lái xe máy điện mang Tịch Kính đi xem.

Cửa hàng ở khu vực phồn hoa nhất đường phố thương nghiệp.

"Ông chủ, không phải chú nói không có tiền sao?" Tịch Kính kinh ngạc: "Tiền thuê ở đây bao nhiêu?"

Ông chủ khoát khoát tay: "Tiền tính là gì chứ."

Tịch Kính: "..."

Ông chủ vỗ bả vai Tịch Kính: "Thiết kế của cửa hàng giao cho cậu nhé."

"Tôi?"

Tịch Kính giật mình, một lát sau lắc đầu: "Tôi không được."

"Không được chỗ nào chứ, cậu nhất định sẽ làm được!" Ông chủ cổ vũ hắn: "Tin tưởng vào mình."

"Ông chủ tôi thật sự..."

"Việc này quyết định như vậy đi." Ông chủ giải quyết dứt khoát.

Tịch Kính: "..."

Sao lại quyết định rồi?

Ông chủ bảo Tịch Kính thiết kế cách trang trí của tiệm mới, Tịch Kính sầu đến không được, đêm hôm khuya khoắt vẫn còn ngồi trước bàn, dùng di động tìm kiếm mấy thứ ngổn ngang, rồi lại tô tô vẽ vẽ trên vở.

Hắn vừa trông thấy cái gì đó, thân thể đột nhiên bay lên không: "Anh... Còn chưa làm xong."

"Sáng mai rồi làm."

"Không được, sáng mai anh sẽ quên mất..." Tịch Kính giãy dụa muốn xuống dưới, gần đây Tịch Kính cao hơn không ít, giãy dụa một cái, Sơ Tranh không ôm ổn, hai người trực tiếp ngã lên chiếc giường phía sau.

"A..." Cằm Tịch Kính bị đập một cái, đau đến nhếch miệng.

Nhưng rất nhanh Tịch Kính lại muốn đứng dậy: "Anh làm xong sẽ ngủ, em ngủ trước đi."

Sơ Tranh kéo người về, im ắng nhìn hắn.

Tịch Kính chống hai bên, chèo chống thân thể mình, hắn giãy dụa không tránh ra được, hơi phồng má lên, con ngươi quay tròn một vòng, đột nhiên cúi người xuống, hôn lên khóe môi Sơ Tranh.

Tay Sơ Tranh đè ép hắn buông lỏng ra, Tịch Kính lập tức bứt ra trượt xuống: "Anh sẽ xong ngay thôi."

Sơ Tranh: "..."

Tịch Kính vội vàng xử lý chuyện của cái tiệm nát kia, cả ngày loay hoay không thấy bóng dáng.

Sơ Tranh cũng không có thời gian đi quản hắn, cô còn có chuyện của mình phải làm.

Cái hệ thống nát của nguyên chủ lại phát nhiệm vụ cho cô.

Lúc này Sơ Tranh đang ngồi ở bên ngoài trường đại học nào đó, thần sắc lãnh đạm nhìn nam nam nữ nữ thanh xuân dào dạt đi từ trong trường học ra.

Ngồi đại khái nửa tiếng, Sơ Tranh trông thấy mục tiêu, đứng dậy phủi quần áo, đi qua phía bên kia.

Ba nam sinh sóng vai nhau đi tới, nam sinh ở giữa bộ dạng suy sụp, cũng không chăm chút cho bản thân, tóc quá dài, che lấp cả mắt.

"Cậu đừng khổ sở như thế nữa, vì người như vậy không đáng."

"Uống rượu đi?"

Nam sinh ở giữa không có hứng thú gì, lắc đầu từ chối: "Tôi không đi, các cậu đi đi, tôi muốn yên tĩnh một mình."

"Cậu..."

"Cao Đằng."

Giọng nữ mát lạnh đột nhiên vang lên, cắt ngang lời hai nam sinh khác.

Bọn họ đồng thời ngẩng đầu, đứng trước mặt là một cô gái sắc mặt thanh lãnh, bộ dáng đoan chính xinh đẹp, đặt trong trường học tuyệt đối là cấp bậc giáo hoa.

Bình thường kiểu con gái này đều chẳng thèm ngó ngàng gì tới loại người như bọn họ, hôm nay vậy mà lại chủ động đứng trước mặt bọn họ...

"Cô ấy gọi cậu kia." Nam sinh bên trái chọc nam sinh ở giữa: "Đây là ai thế, cậu biết à?"

Nam sinh ở giữa tên là Cao Đằng: "Không biết... Cô có chuyện gì không?"

"Có hứng thú nói chuyện không?"

"Tôi... quen biết cô sao?" Cao Đằng chần chờ.

Cô gái này xinh đẹp như vậy, nếu như ở trong trường học thì chắc đã từng nghe qua... Không phải ở trường học của bọn họ, vậy anh ta cũng không biết.

Tìm anh ta làm gì?

"Ôi, người anh em à, chúng tôi còn có chút việc, đi trước một bước, hai người trò chuyện đi nhé." Hai tên nam sinh kia rất hiểu chuyện rời đi.

Cao Đằng muốn gọi bọn họ, nhưng hai người kia chạy quá nhanh, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.

Sơ Tranh lấy ra một tấm danh thiếp đưa tới: "Nếu như anh có phiền phức gì cần phải giải quyết, có thể tìm tôi."

Phiền phức?

Cao Đằng theo bản năng nhận lấy danh thiếp.

Cái này không hề giống với những loại danh thiếp anh ta từng thấy, cảm giác rất giống thẻ ngân hàng, phía trên chỉ có một cái tên và một số điện thoại, mặt sau là đồ án hình đồng hồ.

"Sơ... Tranh?"

Cao Đằng nhớ xem cái tên này, là một cái tên hoàn toàn xa lạ.

Cô gái lại nói: "Nguyện vọng cũng được."

"Cô... là đang làm gì?" Cao Đằng nhíu mày.

"Giúp người thực hiện nguyện vọng không thể hoàn thành, giải quyết phiền phức không thể giải quyết." Sơ Tranh ngữ điệu bình tĩnh.

Cao Đằng: "..."

Hình như gặp phải lừa đảo.

Tâm tình Cao Đằng không tốt, không muốn nhiều lời với Sơ Tranh, qua loa hai câu rồi đi thẳng.

Sơ Tranh nhìn bóng lưng Cao Đằng rời đi, cũng không nóng nảy.

-

Cao Đằng vừa rời đi, hai nam sinh vừa rồi rời khỏi không biết từ đâu chạy tới, một trái một phải kẹp anh ta ở chính giữa.

Nam sinh Giáp: "Được nha anh Đằng, cô gái vừa rồi là ai thế? Quen biết ở đâu? Sao chúng tôi không biết cậu còn quen biết một cô gái như thế này vậy, với tư sắc này, không biết mạnh hơn người kia của cậu bao nhiêu lần đâu!"

Cao Đằng: "Tôi không biết cô ta."

Nam sinh Ất: "Không biết mà người ta tới tìm cậu?"

Cao Đằng bất đắc dĩ: "Tôi thật sự không biết cô ta. Cô ta cho tôi cái này."

Cao Đằng mò danh thiếp ra, hai nam sinh chụm lại nhìn một hồi.

"Đây là gì?"

"Không biết." Kỳ kỳ quái quái, giống như lừa đảo.

Ba nam sinh nghiên cứu một hồi, sau khi không nghiên cứu ra là cái gì, nam sinh Giáp đột nhiên ôm lấy bả vai hai người: "Ôi, không suy nghĩ nhiều nữa, đi, đi uống rượu!"

Cao Đằng vừa muốn từ chối, nam sinh Giáp nói tiếp: "Một ngụm rượu giải được ngàn nỗi sầu, đi đi đi."

Ba nam sinh đến quán bar, Cao Đằng đi vào liền bắt đầu ra sức uống, hai nam sinh cũng không có ý định khuyên, mà uống cùng anh ta.

Cao Đằng có một người bạn gái, quen nhau sáu năm.

Bọn họ ở bên nhau từ hồi cấp 3, cùng lên đại học, nhưng mà không nghĩ tới, mắt thấy là sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, bạn gái đột nhiên muốn chia tay với anh ta.

Cao Đằng rất quý trọng tình cảm này, đương nhiên không đồng ý chia tay.

Nhưng đối phương căn bản không cho anh ta cơ hội vãn hồi, rất nhanh liền cùng đi cùng về với một nam sinh khác, cử chỉ thân mật.

Nam sinh kia là phú nhị đại có tiếng, lúc này Cao Đằng mới biết được, phú nhị đại này đã âm thầm theo đuổi bạn gái Cao Đằng một thời gian rất dài.

Bạn gái Cao Đằng vẫn luôn giấu diếm anh ta...

Anh ta vội vàng tốt nghiệp tìm công việc, khoảng thời gian này xác thực không quan tâm nhiều đến bạn gái, nhưng anh ta cũng đang vì tương lai của bọn họ mà.

Ai có thể nghĩ tới...

"Bây giờ cô ta từ bỏ cậu, là cô ta không có phúc khí."

"Tôi tin tưởng về sau sẽ có người tốt hơn chờ cậu!"

"Đến, uống đi nào."

Cao Đằng mơ mơ màng màng nhìn thấy bạn gái cũ của mình, kéo một nam sinh đi tới.

"Đậu má!" Nam sinh Giáp chợt vỗ bả vai Cao Đằng, lòng đầy căm phẫn: "Hai con chó điên này tới làm gì!"

Cao Đằng: "..."

Hóa ra không phải ảo giác.

"Cao Đằng, trùng hợp thế." Phú nhị đại quái gở lên tiếng: "Chỉ có ba người các cậu uống rượu thôi à? Bằng không thì cùng nhau uống đi?"

"Mẹ!"

Nam sinh Giáp đứng dậy: "Mẹ nó mày buồn nôn ai đây!"

Phú nhị đại khẽ xì một tiếng: "Hảo tâm mời chúng mày uống rượu, đám nghèo mạt rệp chúng mày cũng chỉ có cái tố chất này thôi, Viện Viện không đi theo mày mới là lựa chọn chính xác, đúng không, Viện Viện."

Nữ sinh tên Viện Viện lôi kéo phú nhị đại, muốn rời khỏi đó.

Tướng mạo Hà Viện Viện cũng coi như xinh đẹp, ở trường học của bọn họ, cũng coi như nhân vật cấp bậc hoa khôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.