Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1741: Thương nhân thời không (18)




Editor: Yuuri: Yuuri_Yy

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tận đến khi đối phương rút danh thiếp trong tay ông ta đi, mặt không cảm xúc ngồi xuống đối diện mình, Bành Văn Siêu mới hồi phục lại tinh thần: "Cô là?"

Cô gái ăn mặc đơn giản, nhưng khí chất và dung mạo không phải người bình thường có thể so sánh được.

Ngón tay Sơ Tranh kẹp lấy tấm danh thiếp kia khẽ lung lay: "Ông có rắc rối?"

Sơ Tranh không nhận được thông tin của mục tiêu giao dịch, tự nhiên cũng không có cách nào phát danh thiếp.

Nhưng mà...

Cô có thể cướp.

Giống như Phàn Lam lần trước vậy.

Cho dù Ngụy Dập phát danh thiếp, chỉ cần cô có thể cướp được, cũng có hiệu quả giống nhau.

"Cô là ai?" Bành Văn Siêu nghi hoặc nhìn Sơ Tranh.

"Người có thể giúp ông."

"..."

-

Bành Văn Siêu chỉ là muốn tài chính lưu chuyển mà thôi, chuyện này đối với Sơ Tranh mà nói là quá đơn giản.

Thời gian mục tiêu giao dịch đi vào không gian kia là có hạn chế, Sơ Tranh bảo Bành Văn Siêu buổi tối đến tìm mình.

Bành Văn Siêu đồng ý, nhưng buổi tối ông ta cũng không tới.

Sơ Tranh có một loại dự cảm xấu, cô muốn vào chỗ kia thì phát hiện không thể đi vào được.

Ngụy Dập cướp trước...

Thất sách!

Cô nên nhốt Bành Văn Siêu lại trước.

【... Tiểu tỷ tỷ, quấy rầy một chút, người khác đều là bảo vệ trước, vì sao đến chỗ của cô lại là nhốt lại? 】

Thuận tiện!

Bảo vệ ông ta ta không mệt sao?

Mi cho rằng ai cũng xứng được ta bảo vệ sao?

【...】

Vương Giả nói không lại Sơ Tranh, lựa chọn trầm mặc.

Sơ Tranh có chút sầu.

Thời gian bây giờ của cô không còn nhiều lắm...

-

Sơ Tranh không có cách nào cắt ngang giao dịch của Bành Văn Siêu và Ngụy Dập, nhưng mà...

Cô có cách khác.

Sơ Tranh đứng ở dưới lầu công ty Bành Văn Siêu, đeo một cái kính râm lớn, rất có phong phạm đại lão... Nếu như phía trước cô không có cây cột cản trở.

Sơ Tranh kéo kính râm xuống, vụng trộm quan sát bên ngoài.

Sơ Tranh kêu Vương Giả một tiếng.

【... Tiểu tỷ tỷ? 】 Vương Giả cảnh giác.

Tiểu tỷ tỷ chủ động gọi nó, chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Nhưng lần này Vương Giả nghĩ sai rồi, Sơ Tranh chủ động nói: "Phát cái nhiệm vụ."

【???】

Ngày hôm nay trời có mưa vàng sao?

Tiểu tỷ tỷ thế mà lại chủ động yêu cầu phát nhiệm vụ!

Nó không ngừng kiên trì lâu như vậy, cuối cùng cũng cảm hóa được tiểu tỷ tỷ, cô đã biết chỗ tốt của có tiền rồi sao?

Vương Giả hào hứng vừa định phát nhiệm vụ, thì lại nghe Sơ Tranh nói: "Chục triệu trở lên."

Mặc dù Vương Giả cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cuối cùng tiểu tỷ tỷ cũng chịu chủ động phá sản, hưng phấn đè lên nghi hoặc, Vương Giả hào hứng phát nhiệm vụ.

Một tiếng sau.

Hưng phấn của Vương Giả bị vả tới không còn gì, toàn bộ hệ thống như sống không còn gì lưu luyến.

Tiểu tỷ tỷ sao có thể an phận phá sản chứ!!!

Cô vậy mà lại cầm tiền này đi hại Bành Văn Siêu.

【 Tiểu tỷ tỷ cô là người sao! 】 Vương Giả đau lòng nhức óc, ôm hy vọng với tiểu tỷ tỷ quả thật là muốn chết.

Sơ Tranh: Mi còn quản ta phá sản kiểu gì nữa à, hoàn thành nhiệm vụ không được sao, lắm yêu cầu như thế, chính mi đến đi.

【...】 Không! Cô như vậy bảo ta làm thế nào đây!!

Vương Giả sắp bị Sơ Tranh ép điên rồi.

-

Nói cho cùng giao dịch này cũng không phải là tự dưng mà thay đổi được, vẫn cần thời gian và tác dụng khác phát huy, chậm rãi hình thành chuyển biến.

Bây giờ công ty của Bành Văn Siêu có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng không phải là trực tiếp không sao nữa.

Nếu như không có ai quấy rối, có lẽ công ty sẽ không có việc gì mà đứng lên, kết quả bây giờ Sơ Tranh lén lút đâm một dao ở sau lưng ông ta, công ty vừa có khởi sắc lại sắp thất bại.

Bành Văn Siêu gấp đến độ bốc lửa, vô cùng lo lắng rời khỏi công ty, đi tìm Ngụy Dập.

Sơ Tranh chậm rãi đi ở phía sau, bám theo Bành Văn Siêu.

Bành Văn Siêu rẽ trái rẽ phải, không biết rẽ đến chỗ nào, xung quanh đều trở nên trống trải.

Cuối cùng Bành Văn Siêu ngừng lại trước một tòa biệt thự, ông ta xuống xe đi thẳng đến cửa sắt khắc hoa.

Còn chưa kịp nhấn chuông cửa, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một người, một cước đá vào trên cửa sắt khắc hoa, cửa sắt vang lên một tiếng rồi ngã xuống.

Tiếng gió gào thét mà qua, Bành Văn Siêu còn chưa thấy rõ, người kia đã không còn hình bóng nữa.

Bành Văn Siêu: "..."

Vừa đi qua là người sao?

Không phải!

Bành Văn Siêu vội vàng chạy vào bên trong.

Chờ khi Bành Văn Siêu đi vào, chỉ nhìn thấy cô gái trước đó từng gặp mặt một lần đứng trước cửa sổ sát đất đang mở, trừ cái đó ra, thì không còn thứ gì khác.

Bành Văn Siêu nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bất cứ kẻ nào.

Ngụy tiên sinh đâu?

Sơ Tranh đóng cửa sổ sát đất lại, nghiêng đầu sang chỗ khác, âm u nhìn Bành Văn Siêu: "Không phải tôi bảo ông đến tìm tôi sao?"

Bành Văn Siêu cũng coi như một tay già đời tung hoành thương trường, lúc này đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, ông ta lại hơi sợ hãi.

Mình sợ hãi một cô gái nhỏ...

Chuyện này mà nói ra ngoài không phải là để người ta cười đến rụng răng sao.

Bành Văn Siêu cho mình thêm chút can đảm, nói: "Ngụy tiên sinh tìm được tôi trước..."

Lúc ấy ông ta cũng dự định đi tìm Sơ Tranh, ngay lúc ông ta chuẩn bị đi, Ngụy Dập đã đợi ở bên ngoài.

Dù sao người tới tìm Bành Văn Siêu trước cũng là Ngụy Dập.

Trên tấm danh thiếp kia cũng viết tên của Ngụy Dập, Bành Văn Siêu đương nhiên sẽ dễ dàng tin tưởng Ngụy Dập hơn.

Huống chi Ngụy Dập còn nói, cô gái này không có ý tốt...

Sơ Tranh đại lão không có ý tốt lạnh giọng hỏi ông ta: "Hắn ta giao dịch gì với ông?"

Mục tiêu giao dịch không thể chọn, nhưng nội dung giao dịch lại có thể thay đổi.

"Chuyện này..."

Bành Văn Siêu ấp úng, không chịu nói.

Sơ Tranh không có nhiều kiên nhẫn như vậy, trực tiếp đánh ngã người ép hỏi: "Hắn ta giao dịch gì với ông?"

Bành Văn Siêu nằm rạp trên mặt đất, chật vật hô: "Thời gian, thời gian mười năm."

Sơ Tranh: "..."

Mẹ nó!

Con chó điên Ngụy Dập này to gan như thế sao?

Có thể dùng thời gian làm giao dịch, chuyện này sau khi nguyên chủ lên làm thương nhân thời không được một thời gian mới biết.

Nhưng giao dịch này đối với thương nhân thời không mà nói, là bị cấm tuyệt đối.

Như vậy cũng giống như bảo bạn kiếm tiền, mà bạn lại đi cướp ngân hàng vậy.

Vi phạm quy tắc này sẽ phải chịu xử phạt ra sao Sơ Tranh cũng không rõ, nhưng tuyệt đối sẽ rất nghiêm trọng.

Ngụy Dập lại trắng trợn giao dịch thời gian... Vậy không phải cô cũng có thể sao?

【 Tiểu tỷ tỷ, khuyên cô không nên khiêu chiến quy tắc của vị diện. 】 Vương Giả nhắc nhở Sơ Tranh.

Sơ Tranh: Ta nghĩ cũng không được?

【...】 Ai biết cô suy nghĩ xong rồi có thể đột nhiên muốn làm một lần hay không? Dù sao cô cũng nghĩ nhiều thế mà!

Vương Giả mệt cả tim, nhớ tiểu tỷ tỷ sát vách, nó không hi vọng xa vời rằng tiểu tỷ tỷ nhà mình giống với tiểu tỷ tỷ sát vách, nó chỉ mong ước cao xa rằng tiểu tỷ tỷ đừng nghĩ đến những chuyện đáng sợ này nữa.

-

Sơ Tranh nhìn chằm chằm Bành Văn Siêu trên mặt đất: "Ông cho rằng ông còn bao nhiêu thời gian?"

Đáy lòng Bành Văn Siêu hơi hồi hộp một chút: "Có... Có ý gì?"

Sơ Tranh không đáp lại: "Trừ cái này, hắn ta còn muốn cái gì?"

Bành Văn Siêu càng muốn biết đáp án của vấn đề phía trước hơn: "Vừa rồi cô nói lời kia là có ý gì?"

Sơ Tranh ngữ điệu bình tĩnh: "Trả lời vấn đề của tôi."

"..." Bành Văn Siêu đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, không khỏi có chút rụt rè. Ông ta nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói khô khốc: "Sau khi tôi chết, năm mươi phần trăm tài sản thuộc về hắn ta..."

Xem ra Ngụy Dập không chỉ muốn có thời gian, mà còn muốn tiền.

Sơ Tranh buông ra Bành Văn Siêu, đứng dậy đi sang bên cạnh, mặt mày lãnh đạm nói: "Thời gian còn lại của ông không đủ mười năm, giao dịch hoàn thành ông lập tức sẽ chết."

Bành Văn Siêu trừng lớn mắt: "Sao có thể..."

Sơ Tranh: "Ông muốn tin hay không thì tùy."

Sơ Tranh quay người rời khỏi biệt thự.

Vừa rồi có lẽ Ngụy Dập ở đây, có thể là phát giác được cô tới, nên đã lập tức chạy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.