Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1733: Thương nhân thời không (10)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Toàn thân Ngụy Dập phát run, ánh mắt kinh sợ trừng về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh đứng ở bên đó, giữa lông mày thanh nhã đạm mạc chưa từng có nửa phần thay đổi, ánh mắt nhìn hắn ta, giống như đang nhìn một con giun dế, ánh mắt bễ nghễ chúng sinh, mang theo cảm giác uy nghiêm chấn nhiếp người khác.

Đây là người mà hắn ta quen biết sao?

Khuôn mặt của một người có thể phát sinh thay đổi, nhưng trong thời gian ngắn, có thể làm cho khí chất của một người phát sinh loại chuyển biến này sao?

Hoặc là trước đó cô ta ẩn giấu mặt này đi, hoặc là người này...

"Cô là ai!"

Ngụy Dập cắn răng, trên trán nổi gân xanh.

"Cướp đồ của tôi, mà đến ngay cả tôi là ai cũng không nhận ra?" Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Người già mắc chứng hay quên cũng không mau quên như anh đâu."

Ngụy Dập: "..."

Sơ Tranh lười nói nhảm với Ngụy Dập: "Ném đồ qua đây."

Ngụy Dập đau đến toàn thân phát run, cơn đau này, loại cảm giác đau đớn bình thường căn bản không thể đánh đồng được, trên đùi đã sắp mất đi tri giác.

Ngụy Dập khẽ cắn môi, ném dây xích qua phía Sơ Tranh bên kia.

Dây xích cũng không nặng, Ngụy Dập không dùng bao nhiêu sức, chỉ bay về phía trước hơn một mét rồi rớt xuống, rơi vào mặt đất kim loại.

Sơ Tranh còn chưa động, giá đỡ bên cạnh cô đột nhiên di động về phía cô, hai cái chen tới, cô ở chính giữa chính là nhân bánh quy.

Ngón tay Ngụy Dập câu lên, mặt đất dây xích di động về phía hắn ta.

Trước đó cũng đã nói, lúc này không gian này chịu khống chế của Ngụy Dập, rất nhiều thứ hắn ta chỉ cần động suy nghĩ là có thể hoàn thành.

Ngụy Dập một phát bắt được dây xích, đứng dậy chạy sang bên cạnh.

Sau đó trên dây xích có một cỗ lực lượng túm hắn ta về, Ngụy Dập suýt chút không đứng vững, kéo theo vết thương trên đùi, Ngụy Dập xém chút qua đời tại chỗ.

Dây xích bị hắn ta nắm lấy, nhưng mặt dây chuyền lại ở một hướng khác, giống như có một đôi tay vô hình đang cướp đoạt dây xích này với hắn ta.

Ngụy Dập dùng sức kéo một cái, đầu kia cũng dùng sức theo.

Ngụy Dập nuốt một ngụm nước bọt, da đầu run lên từng trận.

Ngụy Dập nhìn về phía giá đỡ bên kia, hai cái giá đỡ đã hợp lại cùng nhau, nếu như Sơ Tranh còn ở bên trong, thì chắc chắn đã bị chen thành bánh thịt.

Suy nghĩ của Ngụy Dập xoay chuyển xong cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, trong tay dùng lực kéo dây xích, một tay khác cũng dùng luôn, túm về phía hắn ta.

Bóng dáng Sơ Tranh xuất hiện ở một bên khác của giá đỡ, cô cấp tốc đi về phía bên này.

Đáy lòng Ngụy Dập xiết chặt, càng dùng sức hơn, dây xích đã siết tay hắn ta đến chảy máu.

Két ——

Sau tiếng vang rất nhỏ, Ngụy Dập bỗng nhiên khẽ lảo đảo về phía sau.

Trong lòng hắn ta vui mừng, lăn khỏi chỗ đó, ẩn thân đến sau một cái giá, tâm niệm vừa động, cả người biến mất trong không gian.

Sơ Tranh: "..."

Chạy ngược lại rất nhanh.

Sơ Tranh giơ tay, mặt dây chuyền hiện lên rơi vào trong lòng bàn tay cô.

Dây xích và mặt dây chuyền tách rời, bây giờ dây xích ở trong tay Ngụy Dập.

Thứ đồ chơi này không chịu được túm như thế?

Hàng fake à!

Mặt dây chuyền trở lại trong tay Sơ Tranh, cô cảm giác được liên hệ của mình và nơi này lại rõ ràng hơn một chút, nhưng rõ ràng vẫn còn chưa đủ.

Tình huống này có chút không ổn.

Một đồ vật bị chia làm hai nửa, hoặc là đều không thể sử dụng, hoặc là đều có tác dụng, chỉ là công năng sẽ suy yếu.

Dựa vào cảm giác bây giờ cô có, cùng vừa tốc độ chạy trốn vừa rồi của Ngụy Dập, đồ vật trong tay rõ ràng có tác dụng, cho nên... Dây xích trong tay Ngụy Dập, hẳn cũng có tác dụng.

Cũng không biết nơi này bây giờ cô và Ngụy Dập đều có thể đi vào, hay là chỉ có một người có thể tiến vào.

Sơ Tranh trấn định nắm chặt mặt dây chuyền, nhìn về phía người rụt lại một bên—— Phàn Lam.

Cô nhìn thời gian của mình, chỉ còn lại 28 tiếng... Cũng không biết chỉ với mặt dây chuyền trên tay cô, có thể hoàn thành giao dịch hay không.

"Không sao." Sơ Tranh đi đến chỗ Phàn Lam bên kia: "Đứng lên."

Phàn Lam ôm đầu, thân thể run lẩy bẩy, bộ dạng như một con chim bị kinh sợ.

Nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh, cô ta cẩn thận nhìn ra bên ngoài vài lần, lại nghe âm thanh, xung quanh yên tĩnh, không có âm thanh dị thường gì, lúc này Phàn Lam mới buông tay ôm đầu xuống.

Trời mới biết tại sao cô ta lại phải trải qua những chuyện này.

Phàn Lam vịn giá đỡ bên cạnh, muốn đứng lên, kết quả phát hiện chân mình nhũn ra.

Cô ta dứt khoát ngồi xuống, hơi chật vật ngửa đầu nhìn Sơ Tranh.

"Rốt cuộc cô là ai? Đây là nơi nào?"

Lúc trước sao cô ta lại nghe dăm ba lời mê sảng, tin tưởng cô gái này không giải thích được, đi theo cô tới nơi này chứ.

Bây giờ thì tốt rồi, xém chút bỏ cả mạng ở đây luôn.

Vừa rồi là...

Không thể nghĩ không thể nghĩ, nghĩ nữa cô ta sẽ thở không ra hơi.

"Nơi giao dịch thời không." Sơ Tranh nói: "Ở đây, tất cả tâm nguyện của cô, đều có thể giúp cô hoàn thành."

Phàn Lam: "..."

Một hồi lâu sau Phàn Lam mới tiêu hóa xong câu nói này.

"Tôi... Tôi muốn trở thành người giàu nhất thế giới cũng được?"

"Không được."

Phàn Lam trừng mắt: "Không phải cô vừa nói tất cả tâm nguyện sao?"

Sơ Tranh: "Đó cũng không phải tâm nguyện của cô, đó chỉ là vọng tưởng của cô."

Phàn Lam: "..."

Người có loại này tâm nguyện, căn bản sẽ không được tuyển chọn.

Người giàu nhất thế giới dễ làm như thế sao?!

Ngây thơ!

-

Phàn Lam chậm chậm, lý giải quy tắc một lần.

"Nói cách khác, chỉ cần tôi bỏ ra một cái giá nhất định, là có thể vãn hồi trái tim chồng tôi đúng không?" Mặc dù Phàn Lam cảm thấy chuyện này rất ma huyễn, nhưng nhìn vào vị trí bây giờ mình đang ở, cô ta không muốn tin cũng khó.

"Đúng thế."

Phàn Lam trong kích động lại dẫn theo một chút thấp thỏm: "Vậy tôi... Phải bỏ ra cái giá gì?"

Sơ Tranh dẫn Phàn Lam đi đến một căn phòng khác, cô dựa theo ký ức của nguyên chủ, điều khiển trên đài thao tác thuần sắc trắng trong đó một hồi, trong không khí tự động ném ra một hình ảnh.

"Bức tranh này."

Phàn Lam cảm thấy bức tranh này khá quen, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu rồi.

"Dùng bức tranh này để đổi." Sơ Tranh nói: "Thời gian của cô không nhiều, trong vòng mười tiếng nếu cô không mang bức tranh đến, giao dịch của chúng ta sẽ kết thúc."

Chủ yếu là thời gian còn thừa lại của cô không nhiều lắm, cho nên tương đối mà nói, thời gian của Phàn Lam cũng không nhiều.

Cho nên Sơ Tranh tự tiện tăng thêm một mốc thời gian cho Phàn Lam.

Sơ Tranh lấy tấm danh thiếp trước đó ra, cái tên phía trên chẳng biết đã biến thành cô từ lúc nào: "Sau khi lấy được bức tranh, cầm tấm danh thiếp này trong lòng suy nghĩ muốn đến đây là có thể đến đây."

Phàn Lam còn muốn hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng xung quanh đột nhiên thay đổi, cô ta đã đứng trước cửa phòng ngủ của mình.

Phàn Lam: "..."

Phàn Lam hung hăng nhéo mình một cái.

"A!"

Cạch ——

Cửa phòng bị người đẩy ra, một người đàn ông cau mày tiến vào: "Em sao thế?"

Phàn Lam tự nhéo mình rất đau, lúc này nước mắt rưng rưng.

Người đàn ông rõ ràng có chút cảnh giác, không biết cô ta đang làm gì, nhưng Phàn Lam cũng không nhào tới giống như trước, hoặc là cố tình gây sự, cô ta trực tiếp đẩy hắn ra, đi ra ngoài.

Người đàn ông: "???"

Phàn Lam nhớ tới đã từng thấy bức tranh kia ở đâu rồi!

Trước đó đi tham gia một cái hội đấu giá, khi bức tranh kia được đấu giá, bởi vì không có danh tiếng gì, nên không có lấy một ai mua.

Ba tiếng sau, người đàn ông rửa mặt xong nằm trên giường, vẫn chưa thấy vợ mình về, đang nghi hoặc xem có nên gọi điện thoại không, thì trong điện thoại gửi tới một tin nhắn trừ tiền.

Người đàn ông: "..."

Đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài tiêu tiền?

Điên rồi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.