Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1727: Thương nhân thời không (4)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tịch Kính đi thay xong bộ quần áo vừa rồi, Sơ Tranh đã mở cửa.

Cô đang nhìn bên ngoài, dường như đang quan sát hoàn cảnh.

Nơi này chính là một tòa lầu rất xưa cũ, một đầu hành lang đi qua, có không ít hộ gia đình ở.

Gian phòng này của Tịch Kính ở gần vị trí trung tâm, muốn xuống lầu còn phải đi thêm một đoạn.

Lúc này không ít người đều mở cửa ra, có người ra ra vào vào, bận bịu liên miên.

Một người lạ hoắc như Sơ Tranh đứng ở chỗ này, tự nhiên sẽ khiến một số người chú ý.

Nhưng người nơi này đại khái đều quan tâm sáng mai ăn gì hơn, cho nên tò mò thì tò mò, cũng không có ai xen vào việc của người khác.

"Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, sao lại nuôi một thứ xui xẻo như mày chứ." Trong căn phòng cách vách, một gã đàn ông vừa mắng vừa đi ra ngoài, trong tay xách theo cái rương, giống như thùng dụng cụ của thợ máy.

Gã đàn ông hùng hùng hổ hổ rời đi.

Đây chính là người mà hôm qua đêm hôm khuya khoắt vẫn còn mắng con.

Tịch Kính chỉnh lý xong quần áo, chạy ra, khóa cửa lại: "Tôi xong rồi."

"Ừ."

Sơ Tranh đi về phía cầu thang, Tịch Kính cúi thấp đầu đi theo cô.

Khi đi đến căn nhà gần cầu thang, bên trong đột nhiên có một cái đầu nhô ra: "Tên lùn, đứng lại."

Thân thể Tịch Kính rõ ràng cứng đờ, tay nắm lấy vạt áo mình siết thật chặt.

Bên trong có một gã đàn ông trung niên người đầy mùi rượu đi ra, toàn thân lôi thôi, cũng không biết bao lâu rồi chưa tắm giặt.

"Đi, mua cho ông bình rượu về đây." Gã đàn ông trung niên chỉ huy Tịch Kính.

Tịch Kính thấp giọng nói: "Tôi không có tiền..."

Gã đàn ông trung niên thô giọng: "Ông đếch quản mày có tiền hay không, đi nhanh đi. Đứng đấy làm gì, chờ đánh phải không!"

Nói rồi gã đàn ông trung niên giơ tay muốn đánh Tịch Kính.

Tịch Kính cũng không có ý tứ đánh lại, hắn chỉ theo bản năng trốn về phía sau, nhưng mà đau đớn như trong tưởng tượng cũng không đến, ngược lại là gã đàn ông trung niên hét thảm một tiếng.

Tiếng kêu kia cực kỳ chói tai, những gian phòng phía sau ai cũng thò đầu ra nhìn.

Gã đàn ông trung niên bị một cô gái vặn cổ tay, thân thể vặn xuống theo một tư thế quỷ dị.

Con sâu rượu này người của cả tầng lầu đều ghét, nhưng mà bình thường lão ta toàn chơi với mấy tên lưu manh không đứng đắn, bọn họ không trêu chọc nổi, cho nên bình thường tất cả mọi người đều đi vòng qua lão ta.

Con sâu rượu này thỉnh thoảng sẽ lấy một chút đồ của bọn họ, nhưng sẽ không quá mức, mọi người nhịn một chút là qua, dù sao cũng tốt hơn thường xuyên bị lưu manh tìm tới cửa quấy rối nhiều.

Chỉ có đứa bé trai ở một mình ở tầng lầu này, thường xuyên bị con sâu rượu này túm lấy ức hiếp.

Mọi người đến bản thân mình cũng không quản nổi, làm sao có thời giờ đi quản người khác, ngày bình thường mọi người cũng chỉ nhìn xem, sau đó liền điềm nhiên như không có việc gì cho qua thôi.

Không nghĩ tới, ngày hôm nay lại nhìn thấy một màn như thế.

Cô gái này nhìn cũng không lớn, thân hình tinh tế suy nhược, như chỉ cần gió thổi qua là ngã.

Nhưng con sâu rượu với một đống thịt mỡ kia, ở trước mặt cô gái này, lại không có một chút năng lực phản kháng nào.

Sơ Tranh nhấc chân đá vào nửa người dưới con sâu rượu này, lão ta lại hét thảm một tiếng, che lấy nơi nào đó ngã xuống đất, đau đến lăn lộn khắp nơi.

Sơ Tranh thấy phiền, đi lên lại đạp thêm hai cước, ép người xuống, thấp giọng uy hiếp: "Còn để cho tôi nhìn thấy ông động tay động chân với hắn, tôi giết chết ông."

Lời này cô nói cũng không lớn, tăng thêm con sâu rượu gào quá to mồm, Tịch Kính đứng ở phía sau cũng không nghe rõ.

Con sâu rượu đối đầu với ánh mắt lạnh như băng của Sơ Tranh lạnh, sau sống lưng chui lên một trận ý lạnh, dường như đè cỗ đau nhức toàn thân kia xuống, đáy lòng phun lên từng trận sợ hãi.

Sơ Tranh đạp người xong, cảm giác linh hồn cũng đang thăng hoa, thể xác tinh thần đều khoan khoái.

Sơ Tranh đi ra, kéo Tịch Kính xuống lầu, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt mọi người.

Đám người đưa mắt nhìn nhau một hồi, chậm chạp đi tới, đến chỗ con sâu rượu, ngó dáo dác nhìn.

"Cô gái vừa rồi là ai thế?"

"Không biết... Thân thích của đứa bé kia à?"

"Không thể đâu, lâu như thế rồi có thấy nó có thân thích gì đâu."

-

Tịch Kính bị Sơ Tranh kéo lảo đảo xuống lầu, mấy bậc thang cuối cùng không ổn định, lảo đảo đụng vào lưng Sơ Tranh.

Tịch Kính che trán, hốt hoảng nói xin lỗi: "Xin lỗi..."

Một hơi của Sơ Tranh bị chặn trong cổ họng, nhìn bộ dạng này của hắn cũng không phát ra được.

"Chỗ bán quần áo ở đâu?"

Tịch Kính sờ trán, nhỏ giọng nói: "Phía trước không xa có một cửa hàng."

Sơ Tranh kéo hắn đi, Tịch Kính xém chút lại lảo đảo một cái, nhưng lần này tốc độ của Sơ Tranh không nhanh như vừa rồi, hắn có thể đuổi theo kịp.

Chờ đi được vài bước, Tịch Kính hậu tri hậu giác, mình bị cô kéo tay.

Bàn tay cô gái trắng nõn nà, nhìn là biết một đôi tay chưa từng làm việc nặng, được bảo dưỡng vô cùng tốt.

Cả người Tịch Kính đều cứng lại.

Cô...

Tịch Kính nghĩ đến bàn tay thô ráp và vết thương của mình, lập tức muốn rút tay về.

Nhưng mà Tịch Kính lại không dám giãy dụa, cuối cùng lúng túng đi theo Sơ Tranh.

Cũng may lực chú ý của Sơ Tranh dường như không ở trên người hắn, cũng không quan tâm quá nhiều đến hắn.

Chờ khi đèn xanh, Tịch Kính mới tìm về được giọng nói của mình: "Cô đã không sao rồi sao?"

"Không sao."

Tịch Kính ngừng một lúc, lại hỏi: "Cô... Vì sao lại ngất trên đường?"

Sơ Tranh: "..."

Đột nhiên nhớ tới, có thể hắn đã nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, có phải nên diệt khẩu không nhỉ?

Cuối cùng ngẫm lại đây là thẻ người tốt của mình, cô nhịn xuống xúc động này, mặc niệm mấy lần thẻ người tốt quan trọng nhất, sau đó nghiêm khuôn mặt nhỏ nói: "Ngoài ý muốn."

"Ồ..."

Tịch Kính ngược lại rất ngoan, không tiếp tục hỏi nữa.

-

Cửa hàng Tịch Kính nói và cửa hàng Sơ Tranh nói có chút không giống nhau, đây căn bản là chợ bán buôn.

Sơ Tranh đi vào trước tiên mua cho mình hai bộ quần áo, nhưng mà cũng chỉ tiêu hết có một chút, mua quần áo ở đây thật sự rất rẻ.

Sơ Tranh kéo Tịch Kính đi vào một cửa hàng bán đồ nam: "Chọn đồ cậu thích."

Tịch Kính kinh ngạc dùng tay chỉ vào mình, dường như không thể tin được Sơ Tranh lại muốn hắn đi chọn quần áo.

Sơ Tranh gật đầu.

"Tôi... Không cần... Quá đắt..." Tịch Kính lắc đầu liên tục.

"Cậu..." Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Cậu đã cứu tôi, đây là quà cảm ơn, mau chọn đi."

"Tôi chỉ mang cô về, không làm gì cả, không cần..." Tịch Kính vẫn từ chối, hắn trừ lúc mang cô về tốn chút sức lực, thì đằng sau hắn căn bản không hề làm gì cả, không có công thì không hưởng lộc.

Sơ Tranh buông tay Tịch Kính ra, khoác lên trên bả vai hắn, nhẹ nhàng ôm người vào trong lòng mình: "Thích màu gì?"

Tịch Kính đột nhiên bị ôm, sắc mặt đầu tiên là đỏ lên, sau đó liền giãy giụa.

Sơ Tranh ấn lấy bả vai hắn, liếc nhìn hắn: "Đừng lộn xộn, cậu không muốn huyên náo quá khó coi ở đây chứ?"

Tịch Kính: "..."

Hắn nhìn sang xung quanh, quả nhiên có người đang nhìn về bên này, sắc đỏ trên mặt càng rõ ràng hơn, nhịp tim cũng đập "thình thịch" cuồng loạn.

"Thích màu gì?" Sơ Tranh lại hỏi một lần.

Tịch Kính nhếch môi, lắc đầu.

Sơ Tranh cũng không hỏi nữa, trực tiếp chỉ hai bộ quần áo, bảo chủ quán chiếu theo size của hắn mà lấy.

"Chính cậu đi thử, hay là tôi giúp cậu?"

Tịch Kính: "..."

Tịch Kính bị ép đến hốc mắt hơi đỏ lên, ngay khi Sơ Tranh kéo hắn muốn động thủ, Tịch Kính ôm lấy quần áo đi vào trong rèm bên cạnh.

Sơ Tranh nhìn rèm rơi xuống, đuôi lông mày khẽ nhấc lên, tâm tình tốt hơn rồi.

***

Tui đổi bìa rồi nè mọi người ơi:3

Chữ trên bìa:

"Lỡ tay chơi trò chơi, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ: "Mời cứu vớt chàng trai sắp hắc hóa này”.

Sơ Tranh: Quá phiền phức, giết đi.

Nam chính:??? Phong cách sao lại sai sai thế này? Tôi muốn đổi kí chủ!"

Bìa màu đen tuy đẹp nhưng lại không thích hợp làm bìa truyện lắm, bởi vì hình người quá bé, không thể thấy rõ, tui cảm thấy hình 4,5 sẽ ổn hơn, để cân nhắc thêm ⊙﹏⊙


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.