Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1639: Khách đến từ thiên ngoại (26)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sương mù vấn vít trên mặt đất, tầm nhìn chỉ tầm một mét, cỗ xe trước mặt bọn họ cũng không thấy rõ, nếu như không phải dựa vào định vị, thì căn bản không phát hiện được phía trước có xe.

Lâu Hành đã ngồi vào vị trí tay lái phụ, ngưng thần quan sát xung quanh.

Xe này là xe đã qua cải tiến, có thể lên được mặt đất, bên trong có hệ thống dưỡng khí.

Nếu như muốn ra ngoài, nhất định phải mặc quần áo đặc biệt, bằng không thì đi xuống chính là cái chết.

"Anh biết đi như thế nào không?" Sơ Tranh hỏi Lâu Hành.

"Đi về phía bắc." Giọng điệu của Lâu Hành rất chắc chắn: "Tăng thêm tốc độ, chắc có thể đuổi kịp đội ngũ của ông chủ Giả."

Sương mù dày đặc như thế, dù bọn người ông chủ Giả có bản đồ, thì tác dụng cũng không lớn.

Cho nên nếu như lộ tuyến của bọn họ không đi chệch hướng, thì chắc có thể đuổi kịp.

Sơ Tranh: "Đuổi không kịp thì sao?"

Lâu Hành bị vấn đề này làm khó.

Đuổi không kịp thì không có cách nào nữa, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện là có thể đuổi kịp, nếu không thì bọn họ phải tự tìm vị trí của chiếc phi thuyền kia.

Lâu Hành không trả lời vấn đề của Sơ Tranh, chỉ huy người lái xe tiếp tục điều chỉnh phương hướng.

Kỳ thật xác suất đuổi kịp vẫn tương đối lớn, trên mặt đất có dấu vết bánh xe rõ ràng, đi theo những dấu này thì sẽ không đi sai.

Nhưng khi bọn họ đi được một đoạn, bỗng phát hiện vết bánh xe tách ra.

Mọi người chờ Lâu Hành hạ lệnh xem đi bên nào, Lâu Hành nhíu mày nhìn sương trắng mênh mông phía trước.

"Hình như phía trước có cái gì đó..."

Trong bộ đàm mơ hồ truyền đến âm thanh, tiếng dòng điện đột nhiên tăng thêm, xẹt xẹt không ngừng.

"Đó là cái gì?"

"Không thấy rõ."

"Bọn nó đang động!"

"Đừng đi qua!!"

Mấy giọng nói cơ hồ vang lên cùng một lúc.

"A —— "

Tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong bộ đàm.

"Thứ gì..."

"Đừng mở cửa xe!!"

"Nó đang cạy cửa xe tôi!"

Giọng nói trong bộ đàm làm cho người ta tê cả da đầu.

Thậm chí có thể xuyên qua bộ đàm, nghe thấy tiếng giống như móng tay ra sức cào trên mặt kính thủy tinh, bén nhọn chói tai.

Chiếc xe nào cũng bị sương mù bao vây, Lâu Hành căn bản không thấy rõ tình huống của những chiếc xe đó.

Lâu Hành cầm lấy bộ đàm: "Đừng hoảng hốt, đợi ở trong xe, khóa kỹ cửa xe."

Lâu Hành vừa nói xong câu đó, liền nghe thấy đằng sau vang lên tiếng đóng cửa xe "ầm" một cái.

Hắn quay đầu nhìn lại, làm gì còn bóng dáng của Sơ Tranh nữa.

Nhìn ra cửa sổ xe, mơ hồ trông thấy cô đứng ở ngoài xe, nhưng rất nhanh sương mù liền bao phủ lấy cô.

Mi tâm Lâu Hành cuồng loạn hai lần, đáy lòng vọt lên một trận khẩn trương trước nay chưa từng có.

Lâu Hành xém chút mở cửa xe ra xuống dưới, nhưng người bên cạnh nhắc nhở hắn, hắn mới giật mình tỉnh lại.

-

Nửa tiếng sau.

Sơ Tranh lại xuất hiện ở ngoài xe, cô gõ gõ cửa xe, không đợi lái xe mở cửa, Lâu Hành đã cướp trước lái xe, mở cửa xe cho cô.

Sơ Tranh tiến vào liền bị một trận phun, chờ không khí bên trong xe đều thay đổi một lần, tấm che trước mặt rơi xuống.

Lâu Hành vội vàng lên tiếng hỏi thăm: "Cô không sao chứ?"

"Không sao." Giữa lông mày Sơ Tranh mơ hồ có thể nhìn thấy mấy phần đường hoàng tự tin: "Vấn đề nhỏ."

Lâu Hành: "..."

Mặc kệ là chủng loại người ngoài hành tinh nào, đối với những sương mù này đều có thể miễn dịch, bạn nói xem có đáng giận không chứ.

"Thứ này..."

Sơ Tranh giơ tay lên, lúc này Lâu Hành mới chú ý tới trong tay cô còn xách theo thứ gì đó.

Lớn tầm bằng quả bóng rổ, ngoại hình hơi giống cóc, nhưng tứ chi rất không cân đối, giống như bị người ta tổ hợp lại.

Lúc này bị Sơ Tranh xách một cái chân, các bộ phận còn lại đều rủ xuống... Chết rồi?

"Đây... Đây là cái gì?!"

Lái xe bị dọa đến giọng nói cũng biến đổi, đáy mắt tràn đầy buồn nôn.

Sợ thì chắc là không sợ, chỉ là bị làm buồn nôn thôi.

"Giống loài ngoài hành tinh." Sơ Tranh đưa đưa về phía trước: "Sức chiến đấu không tệ."

Lái xe: "..."

Lấy ra!!

Lâu Hành bình tĩnh hơn không ít: "Vừa rồi chính là những vật này?"

"Ừ."

Lâu Hành: "..."

Bây giờ đã không nghe thấy âm thanh gì nữa, không biết có phải là Sơ Tranh giải quyết xong chúng nó rồi không.

Xe của bọn người ông chủ Giả tách ra ở đây, hẳn là gặp phải những vật này, bị ép tách ra.

Bây giờ Sơ Tranh xuống xe, trực tiếp giải quyết xong bọn nó...

Tâm tình của Lâu Hành có chút phức tạp, không biết nên nói cái gì.

"Cô... Có thể ném nó ra được không?" Bản thân rất nhiều sinh vật ngoài hành tinh đều mang theo vi rút.

Sơ Tranh nhìn Lâu Hành một chút, ném thứ kia ra.

-

Sau khi Lâu Hành trải qua một đợt cân nhắc, lựa chọn một phương hướng đuổi theo.

Không biết là vận khí hắn tốt, hay là bọn người ông chủ Giả xui xẻo, thật sự không đi bao lâu liền gặp được bọn người ông chủ Giả.

Xe của ông chủ Giả bị vây trong một chỗ cát chảy, bên ngoài lại toàn là khí độc, bọn họ không dám xuống xe.

Xe đã lõm xuống hơn phân nửa, tốc độ hạ xuống rất nhanh.

Lâu Hành mặc trang phục phòng hộ đi ra, đứng ở nơi an toàn xem xét.

"Có thể cứu ra được không?"

"Hơi khó..."

Nếu như không có sương mù và lo lắng về vấn đề dưỡng khí, thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Bây giờ đủ mọi vấn đề chồng chất lên nhau, thì không dễ dàng cứu người ra như vậy.

Nhưng cho dù tỷ lệ không lớn, Lâu Hành vẫn cho người chuẩn bị cứu người.

Ông chủ Giả trông thấy có người đến cứu bọn họ, cũng mặc kệ là ai, mạng sống quan trọng hơn trước đã.

Người được đưa ra trước là bà chủ Giả, không biết bà chủ Giả vì kinh hãi quá độ, hay là thế nào, mà lúc này cả người đều đang phát run.

"Xe chìm xuống càng nhanh hơn rồi."

Sau khi bà chủ Giả ra ngoài, không biết có phải là vì vừa rồi cứu viện dẫn đến thân xe chìm xuống nhanh hơn không, ông chủ Giả và một người khác, đang cố gắng bò lên trên mui xe.

Lâu Hành đang muốn cho người cứu, Sơ Tranh đột nhiên xuất hiện ở bên người hắn.

So với mọi người mặc trang bị nặng nề, Sơ Tranh lập tức lộ ra đột ngột đáng chú ý.

Sơ Tranh cướp lời trước khi Lâu Hành mở miệng: "Ông chủ Giả, tấm bản đồ kia ở chỗ của ông sao?"

Ông chủ Giả đứng trên mui xe, lấy giọng điệu không hiểu hỏi lại: "Bản đồ gì?"

Trang bị nặng nề, dẫn đến âm thanh của ông ta ồm ồm.

"Ông biết tôi đang nói cái gì." Sơ Tranh ngăn Lâu Hành đang muốn lên tiếng lại: "Phu nhân của ông bây giờ đang ở bên này, mà ông cũng đang đứng trước cảnh bị cát chảy vùi lấp, ông chủ Giả, bản đồ đổi ba cái mạng, rất có lời, suy nghĩ một chút đi."

Sắc mặt ông chủ Giả đen thành đáy nồi.

Chuyện này ông ta có chỗ mà cân nhắc nữa sao?

Ý kia của cô rõ ràng chính là uy hiếp!

Ông ta đưa bà chủ Giả qua trước, là sợ xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Bây giờ thì tốt rồi, đối phương dùng bà chủ Giả để áp chế ông ta.

Ông chủ Giả suy đi nghĩ lại, cắn răng: "Tôi làm sao có thể chắc chắn được sau khi cô lấy được đồ, sẽ bảo đảm phu nhân của tôi an toàn?"

Lỡ như lấy được đồ rồi giết người diệt khẩu thì sao?

"Ông muốn tin hay không thì tùy." Sơ Tranh không để tâm: "Dù sao cũng không phải tôi chết."

"..."

"Bản đồ này chỉ có một phần, nếu như mất, thì mấy người sẽ không tìm được chiếc phi thuyền kia nữa." Ông chủ Giả: "Tôi biết các người nhất định cũng muốn tìm chiếc phi thuyền kia, bây giờ không cứu tôi, thì người chết cũng không phải chỉ có tôi và vợ tôi, mà là đám người ở thành phố dưới đất kia nữa."

Sơ Tranh không nhanh không chậm đáp: "Yên tâm, chờ ông chết, tôi lại đào ông ra." Khi đó không phải bản đồ sẽ là của ta sao.

Ông chủ Giả: "..."

Cô cho rằng cát chảy này gì?

Cho rằng cô muốn đào là đào sao?

*

Tranh gia: Đúng thế đấy, ta chính là muốn đào thì đào.

Tiểu tiên nữ: Đào đi, để bọn họ bỏ phiếu.

Tranh gia:... Ta không cần sĩ diện sao?

Tiểu tiên nữ: Sĩ diện đáng giá mấy đồng tiền, có thể để cô có được thẻ người tốt sao?

Tranh gia:...

Tranh gia: (Dữ dằn) Ném vé tháng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.