Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1611: Vấn tiên hoàng tuyền (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh cảm giác thang máy rơi xuống khoảng chừng ba mươi giây, tốc độ rơi nhanh như vậy, ba mươi giây, vậy độ cao này cần bao nhiêu mét?

Rầm ——

Thang máy rơi xuống đất, âm thanh lớn chấn động đến đau cả màng nhĩ, Sơ Tranh một tay tóm lấy Quả Nhân Sâm đang tung bay lên cạnh lại, nhét vào trong túi.

"Sinh vật không biết A·78 cách ngài mười mét." Người máy báo khoảng cách cho Sơ Tranh: "Chủ nhân, nó tới nó tới rồi!!"

"Năm mét."

"Một mét."

Rầm ——

Cửa thang máy vặn vẹo, trực tiếp nứt ra một đường, thứ bên ngoài lại đạp một cái, chỉ trong chốc lát cửa thang máy đã mất đi tác dụng của thân là cửa.

Sơ Tranh mặt không cảm xúc đứng ở bên trong, nhìn sinh vật không biết bên ngoài cửa thang máy.

Đó là một con Tinh Tinh màu đen, thân cao một mét tám, hình thể hùng tráng, chắn ở bên ngoài, toàn bộ không gian dường như cũng nhỏ đi.

Một đôi mắt nhỏ đến gần như sắp không nhìn thấy được, quỷ dị nhìn chằm chằm Sơ Tranh.

Nó gầm nhẹ một tiếng, lại nện một quyền trên cửa thang máy, sau đó bỗng nhiên đánh vào phía trong thang máy.

Cơ thể Sơ Tranh nghiêng qua một bên, sượt qua bên cạnh nó, bàn tay bổ vào vị trí hõm vai nó.

Ngân quang lấp lóe, Tinh Tinh dường như phát giác được nguy hiểm, bỗng nhiên lui khỏi bên cạnh Sơ Tranh.

Sơ Tranh thừa cơ đạp một cước đạp nó vào trong thang máy.

Thang máy phát ra một tiếng ken két cũ kĩ, Tinh Tinh bị chọc giận, bỗng nhiên vỗ một chưởng vào dưới đáy thang máy, thân thể nhảy lên một cái.

Lúc này Sơ Tranh đứng ở bên ngoài thang máy, Tinh Tinh đứng trong thang máy, mắt thấy con kia Tinh Tinh sắp xông ra ngoài, ngón tay Sơ Tranh nhẹ nhàng câu trong không khí, thang máy ầm vang đổ xuống, ngăn chặn một nửa thân thể Tinh Tinh.

Tinh Tinh nhe răng trợn mắt gào thét một tiếng với Sơ Tranh, chống đất muốn đứng lên.

Ngón tay Sơ Tranh trượt xuống dưới, đè trên người mình, thang máy kim loại lần nữa nặng nề chìm xuống.

Vèo ——

Phần phật ——

Ngọn lửa màu đen kéo dài từ mặt đất tới, Sơ Tranh lui lại mấy bước, ngân mang hội tụ bên chân cô, ngăn cách những ngọn lửa đó.

Ánh mắt Sơ Tranh hơi hơi trầm xuống, dưới chân khẽ động, ngân mang dần dần khuếch tán, như ngân hà bị người ta khuấy động, ánh sáng lập loè nhấp nháy, sau đó lấy tốc độ mà mắt trần cũng có thể thấy bốc cháy lên.

Ngọn lửa màu bạc và ngọn lửa màu đen xen lẫn, đều muốn áp đảo đối phương.

Nhưng mà ngọn lửa màu đen rõ ràng bắt đầu yếu hơn, dần dần bị ngọn lửa màu bạc nuốt chửng.

Sơ Tranh giơ tay lên một lát, ngân mang như ánh sao lan tràn ra ngoài, chiếu sáng trưng hoàn cảnh xung quanh.

Lúc này bọn họ vẫn đang ở trong một lối đi, ở bên kia lối đi, có một con thằn lằn to lớn đang nằm sấp.

Ngọn lửa màu đen đang lan tràn từ chỗ nó ra, đây chính là A·245.

Mã hóa chỉ là trình tự sắp xếp hồ sơ, không có nghĩa là cấp bậc thực lực, A·245 rõ ràng lợi hại hơn con Tinh Tinh kia.

Nhưng có lợi hại hơn nữa, ở trước mặt Sơ Tranh cũng không thành vấn đề.

Chó điên kiếm chuyện đến trên đầu ta rồi.

Cho là ta dễ bắt nạt như thế sao?!

Ta đánh chết các ngươi!

Dù sao cũng là các ngươi trái với quy định công kích ta trước, hợp lý hợp pháp!

-

Ở gian phòng nào đó.

"Sao cô ta lại tới đây?"

Trong phòng có một giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần khàn khàn vang lên, ẩn ẩn chứa đựng lửa giận.

Người nói chuyện là một người đàn ông đang quan sát một cái màn hình trước mặt, âu phục cắt may khéo léo, thân hình cao lớn thẳng tắp, chỉ vẻn vẹn nhìn một bóng lưng, cũng tuyệt đối là cảnh đẹp ý vui.

Đứng phía sau người đàn ông là một người đàn ông trung niên hơi mập hói đầu, lúc này đang lau mồ hôi lạnh, không dám trả lời.

Kiên nhẫn của người đàn ông không tốt, thấp giọng quát một tiếng: "Nói chuyện!"

Người đàn ông đầu hói giật mình một cái, run rẩy nói: "Đại nhân, trước đó có người xông tới, chúng tôi đã xử lý người... Nhưng không nghĩ tới đêm qua, lại có người xông vào."

Sau đó...

Sau đó người này liền xuất hiện.

Người đàn ông xoay người lại, trên mặt y đeo một chiếc mặt nạ màu đen, hoàn toàn không thấy rõ khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt lạnh lùng tĩnh mịch: "Có người xông tới vì sao không báo?"

Người đàn ông đầu hói: "..."

Thân thể người đàn ông đầu hói phát run, gian nan giải thích.

Bọn họ cho là có thể xử lý tốt, không muốn kinh động đến y.

Ai biết lại dẫn người của Vấn Tiên Lộ tới...

"Tôi không nghĩ tới cô ta sẽ tìm tới cửa nhanh như vậy." Người đàn ông đầu hói chột dạ, không dám nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, chỉ vào màn hình, hỏi hắn ta: "Bây giờ xử lý như thế nào?"

Người đàn ông đầu hói: "..."

Vấn Tiên Lộ bên kia bọn họ cũng biết, không thể dính vào.

Chủ nhân của Hoàng Tuyền Lộ có được quyền khống chế tuyệt đối đối với sinh vật không biết, lấy thực lực của bọn họ bây giờ, đối đầu với cô, quả thực chính là muốn chết.

"Xin... Xin đại nhân chỉ rõ."

Người đàn ông đầu hói không nghĩ ra được chủ ý tốt hơn, chỉ có thể kiên trì xin chỉ thị.

Người đàn ông đeo mặt nạ nhìn vào màn hình, hai con sinh vật không biết đều đã không có động tĩnh, mà cô gái kia đứng ở chính giữa, tư thái nhàn nhã tùy ý, giống như không hề động tay đến.

Ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ trầm xuống, nói: "Hủy nơi này đi."

"Đại nhân!!" Người đàn ông đầu hói kinh ngạc: "Nơi này..."

"Thế nào, ông còn muốn bị cô ta bắt về?" Giọng nói của người đàn ông đeo mặt nạ lạnh hơn: "Ông muốn chết, thì cũng đừng kéo tôi xuống nước."

"..."

Người đàn ông đầu hói đương nhiên không muốn chết, chỉ là nơi này kinh doanh lâu như vậy, rất nhiều thứ đều ở đây, phá hủy đi, có vài thứ bọn họ đều phải làm lại từ đầu.

Nhưng đại nhân đã nói như vậy, hắn ta cũng không dám vi phạm, vội vàng đi làm.

Người đàn ông đeo mặt nạ đứng trước màn hình, nhìn người ở bên trong, trong đôi mắt tĩnh mịch, lộ ra ánh sáng nguy hiểm.

-

Sơ Tranh đánh ngã hai con sinh vật không biết này, một con trực tiếp giết chết, cất Linh Phách vào trong bình nhỏ.

Cô quay đầu đi xem con Tinh Tinh bị thang máy đè ép kia, mấy bước đi qua.

Tinh Tinh gầm nhẹ về phía cô, dáng vẻ vừa hung vừa ác.

Sơ Tranh không thèm nhìn uy hiếp của nó, mò Quả Nhân Sâm ra: "Ta muốn biết tất cả những chuyện nó biết."

Quả Nhân Sâm rung rung lá cây: "Được rồi."

Tinh Tinh: "???"

Lá cây của Quả Nhân Sâm trở nên xanh non hơn trước đó, lúc này đã biến thành màu xanh biếc, Tinh Tinh nhìn chằm chằm nó, lúc đầu vẫn là dáng vẻ hung thần ác sát, nhưng rất nhanh thần sắc trên mặt giãn xuống.

"Thời gian chỉ có năm phút." Quả Nhân Sâm nói với Sơ Tranh nói: "Ngài muốn hỏi điều gì, tranh thủ thời gian."

Cấp bậc của Quả Nhân Sâm thấp hơn chúng nó, năm phút đã là cực hạn.

Sơ Tranh biểu thị biết rồi, Quả Nhân Sâm lập tức lui sang bên cạnh làm bình hoa.

Sơ Tranh đi đến trước mặt Tinh Tinh kia: "Ai sai khiến sau lưng ngươi?"

"Không... Biết." Tinh Tinh trả lời có chút cứng nhắc, giống như vừa học nói chuyện.

"Người phụ trách nơi này là ai?" Sơ Tranh lại hỏi.

"Bao Lỗi."

Con ngươi Sơ Tranh khẽ híp một cái, trước đó lúc cô tiến vào, từng nhìn thấy cái tên này trên danh sách nhân viên công tác của nhà tang lễ dán trên tường.

Vì sao nhiều người như vậy mà lại chú ý đến một người như thế à?

Bởi vì tên này ở trên đỉnh Kim Tự Tháp, toàn bộ nhà tang lễ đều do hắn ta phụ trách.

"Hắn là người hay là sinh vật không biết sống nhờ?"

"Sống... Sống nhờ."

"Các ngươi có mục đích gì."

Tinh Tinh không trả lời ngay, trên mặt đầu tiên là một trận dữ tợn, giống như đang phản kháng.

Lá cây trên đầu Quả Nhân Sâm càng thêm xanh biếc, Tinh Tinh gập ghềnh trả lời: "Để bọn chúng... Đều có... Thân thể sống nhờ."

Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển: "Bọn nó là sinh vật không biết?"

"Phải."

Đáy lòng Sơ Tranh chìm xuống, Liễu Trọng suy đoán đúng rồi.

"Nơi này đều là thi thể, các ngươi làm sao làm được?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.