Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1610: Vấn tiên hoàng tuyền (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh tỉnh lại trong cửa hàng của mình, người máy ngồi ở bên cạnh, tròng mắt bằng pha lê nhìn chằm chằm cô không chớp.

"Chủ nhân, ngài dậy rồi." Người máy bập bẹ nói, chân nhỏ ngắn lập tức vươn ra đứng vững dậy: "Nắng đã chiếu đến mông rồi mà ngài còn ngủ, chủ nhân, ngài là heo sao?"

Rầm ——

Người máy đập xuống đất, ùng ục lăn đến góc tường.

"Chủ nhân ngài đáng ghét!"

Người máy đứng lên, rất nhân tính hóa chống nạnh, thở phì phò rống lên với Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhìn thời gian, đúng là hơi trễ, nhưng cũng chỉ qua một buổi tối mà thôi...

Sơ Tranh không để ý tới người máy đang nhảy nhót, nhanh chóng rửa mặt một lần, không xuống lầu, mà đi từ cửa trên lầu ra ngoài.

Rời khỏi Vấn Tiên Lộ, Sơ Tranh đi thẳng đến nhà tang lễ mà Liễu Trọng nói.

Sơ Tranh ngồi xổm ở bên ngoài nhìn một lúc, nhìn qua rất bình thường, không có chỗ nào dị thường.

Nếu như bên trong có sinh vật không biết, thì nói không chừng chúng nó cũng biết mình, cho nên cô đi vào chẳng mấy chốc sẽ bại lộ.

Sơ Tranh mò người máy ra: "Kho số liệu."

"Xin hãy nhập mật mã của người quản lý."

"..."

Ngay trước công chúng!

Ngươi lại bảo ta nhập thứ mật mã đáng sợ như thế, mặt mũi đại lão của ta không cần nữa sao?

Tỉnh táo!

Một ngày nào đó, cô sẽ đổi cái mật mã này thành xoát mặt!

Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Ta là ánh sáng, ta là điện, ta là thần thoại duy nhất."

"Mật mã chính xác, đang khởi động kho số liệu..."

Mảng lớn số liệu hiện ra trước mặt Sơ Tranh, Sơ Tranh điểm lên phía trên hai lần, hiện ra không ít hồ sơ của sinh vật không biết.

Cô cấp tốc lướt xuống, cuối cùng dừng lại trên một phần hồ sơ.

...

Số hiệu của sinh vật không biết: B5

Tên của sinh vật không biết: Quả Nhân Sâm

Cấp bậc: 9

Linh trị dao động: 940

Năng lực sinh tồn: Mạnh

...

Ghi chú 1: Quả Nhân Sâm không thể ăn, nhưng có thể dùng nó để nấu canh, đối với sinh vật không biết sẽ có tác dụng mê hoặc, tra tấn bức cung, rất cần thiết cho một nhà lữ hành nha, bạn đáng giá có được ~

Ghi chú 2: Dịu dàng ngoan ngoãn, nhát gan, lực công kích không mạnh, nhược điểm chính là lá cây, hình thức phát động công kích cũng là lá cây.

Ghi chú 3: Dịu dàng ngoan ngoãn cái mông! Xém chút cắn rơi đầu ông!

Ghi chú 4: Quả Nhân Sâm thật đáng yêu nha.

...

Sơ Tranh không nhìn những ghi chú xếp thành lầu cao kia, rất nhanh trượt đến phía dưới cùng, có một cái nút bấm màu xanh lá.

Cô đè xuống nút bấm, màn hình chuyển biến, đầu tiên nhập vân tay, sau đó còn phải kiểm tra mặt, sau đủ loại kiểm tra loạn thất bát tao, cuối cùng nhảy thành một giao diện trò chuyện.

"Ngài tìm ta?"

Trong màn hình xuất hiện một quả nhân sâm hình dạng chibi, đầu đội một mảnh lá cây màu xanh lục, đang rụt rè nhìn màn hình.

"Tới đây một chuyến." Sơ Tranh không nói nhảm, trực tiếp cho nó một cái địa chỉ.

Bên kia sinh vật không biết không dám phản kháng, cũng không dám hỏi vì sao, rụt rè đồng ý.

Nửa tiếng sau Quả Nhân Sâm đuổi tới, cũng chỉ lớn chừng bàn tay, mập mạp, bay từ trong không khí qua, lá cây kia rêu rao trong gió.

Không cần tuân theo quy tắc giao thông, tốc độ rất nhanh.

Quả Nhân Sâm trông thấy Sơ Tranh, lại càng sợ hơn, lá cây tiu nghỉu xuống: "Ngài tìm ta có chuyện gì không?"

Gần đây nó không phạm tội mà! Vì sao lại bị Hoàng Tuyền Lộ triệu hoán, oa oa oa, rất sợ hãi nha.

"Ngươi đi xem một chút xem tình huống bên trong thế nào." Sơ Tranh nói: "Đừng để sinh vật không biết khác phát hiện ra ngươi."

Sơ Tranh làm việc có đôi khi khá lỗ mãng, nhưng đó là khi cô có niềm tin tuyệt đối.

Dưới loại tình huống không thể xác định rõ ràng như thế này, cũng không biết rốt cuộc bên trong là cái gì, ngay cả địa hình cũng không nắm rõ, cô sẽ không tùy tiện xông vào như thế.

Quả Nhân Sâm: "..."

Chỉ có việc này?

Quả Nhân Sâm có đặc tính có thể mê hoặc người, đương nhiên sinh vật không biết có đặc tính này không hề ít, chỉ là nó ở gần nhất.

Kiên trì tới cùng với nguyên tắc lân cận!

Quả Nhân Sâm rất nhanh bay vào nhà tang lễ, Sơ Tranh có thể thông qua giao diện quản lý Quả Nhân Sâm, trực tiếp trông thấy thứ nó trông thấy.

Nhà tang lễ khá lớn, Quả Nhân Sâm bay nửa ngày, cũng chỉ nhìn thấy một số người đang làm việc, không hề phát hiện vết tích hoạt động của sinh vật không biết.

Có lẽ... Phải chờ tới ban đêm?

Hay là những thứ kia đã rút đi, dù sao Liễu Trọng đã tới một lần, cộng thêm cả Vạn Phi nữa, cho dù não của sinh vật không biết chưa phát dục hoàn toàn, thì cũng biết thay đổi vị trí chứ?

Sơ Tranh bảo Quả Nhân Sâm ra ngoài trước.

Quả Nhân Sâm ngoan ngoãn bay ra: "Ngài... Còn có gì phân phó không?"

"Không có."

"Vậy ta..."

Quả Nhân Sâm muốn chạy.

Sơ Tranh một tay nắm chặt lá cây trên đầu nó: "Chờ đó."

Quả Nhân Sâm: "..."

Người ta chỉ có một chiếc lá, ngài còn nắm chặt lá của người ta!!

-

Sơ Tranh chờ ở bên ngoài đến tối, xung quanh nhà tang lễ không có kiến trúc gì, lúc này bóng tối phủ xuống, toà nhà tang lễ này tựa như một ngọn đèn sáng trong đêm tối.

Nhưng ánh sáng kia âm trầm, đem đến cho người ta cảm giác rất không thoải mái.

Sơ Tranh nhéo nhéo Quả Nhân Sâm đang nằm bên cạnh ngáy o o: "Vào xem lần nữa."

Lá cây của Quả Nhân Sâm bị nhéo, nó lập tức nhảy dựng lên, tư thế kia đại khái là muốn mắng người, nhưng đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, Quả Nhân Sâm lập tức sợ.

Nó lần nữa bay vào nhà tang lễ.

Đèn bên trong đã tắt gần hết, chỉ để lại vài chiếc đèn yếu ớt chiếu sáng.

Sơ Tranh nhìn từ trong màn hình, quả thực chính là hiện trường phim kinh dị.

Quả Nhân Sâm dù sao cũng là sinh vật không biết cấp C, tăng thêm đặc tính của bản thân nó, cho nên sợ thì không sợ, rất nhanh bay một vòng quanh nhà tang lễ, nhưng vẫn như cũ không hề phát hiện ra thứ gì.

Không đúng...

Trong nhà tang lễ, buổi tối nên có người gác đêm.

Vì sao không có bất kỳ ai?

Sơ Tranh càng nghĩ càng thấy không đúng, trực tiếp leo tường đi vào.

Nhìn từ trong màn hình chỉ là cảm thụ trên thị giác, nhưng sau khi đi vào, cảm thụ của thân thể cộng với cảm thụ thị giác, đây tuyệt đối là thiên đường cho những kẻ yêu thích kinh dị.

Sơ Tranh rất nhanh tụ hợp với Quả Nhân Sâm.

Quả Nhân Sâm thấy cô vào, lập tức cáo trạng... Không phải, tranh công: "Vừa rồi hình như ta trông thấy thứ gì đó, đi về phía bên kia."

"Thứ gì?"

"Không biết, một cục đen sì." Quả Nhân Sâm nói: "Chắc là đồng loại."

Sinh vật không biết?

Sơ Tranh dựa theo phương hướng Quả Nhân Sâm chỉ đi qua, rất nhanh trông thấy một tấm bảng chỉ thị —— phòng chứa thi thể.

Phía trước chỉ có một chiếc thang máy, nơi thang máy thông đến, hẳn là phòng chứa thi thể.

Vừa rồi Quả Nhân Sâm chỉ bay ở phía trên, không đến phía dưới xem qua...

Gần sang năm mới, đến cũng đã đến, cũng không thể tay không trở về được.

Cho nên Sơ Tranh ấn nút thang máy.

Thang máy đang ngừng ở phía dưới, rất nhanh chạy lên, Sơ Tranh đi vào thang máy cũng cảm giác được một trận âm khí.

Loại cảm giác này nói thế nào nhỉ...

Giống như thang máy là tủ lạnh, hơi lạnh thổi thẳng lên người bạn.

Cũng may thời gian đi không dài, cửa thang máy mở ra, lọt vào trong tầm mắt là một hành lang, không có ánh đèn, phía trước là một vùng tăm tối.

Sơ Tranh vừa muốn đi ra ngoài, cửa thang máy đột nhiên đóng lại, toàn bộ thang máy đột nhiên rơi xuống.

Sơ Tranh: "..."

Đậu... má!

"Kiểm trắc được sinh vật không biết A·245, A·78..."

Thanh âm non nớt của người máy vang lên trong tiếng thang máy rơi xuống.

Sơ Tranh giữ vững thân thể, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, đáy lòng đã sớm bắt đầu chửi mẹ.

Sinh vật không biết cấp A sao lại xuất hiện ở đây!

Tạo phản à!!

Ai cho các ngươi lá gan đó!

***

Quả Nhân Sâm là quả này nhaa, hãy tưởng tượng thêm nó có một cái lá siêu bự trên đầu:3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.