Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1544: Tiên môn nội ứng (13)




Editor: Shu: shu231

Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Yêu Linh đi theo Sơ Tranh: "Ngươi đang tìm gì thế?"

"Ngươi có thể giúp ta tìm?"

"Có thể chứ." Yêu Linh gật đầu.

"Diệp Lạc."

"Tìm người?"

"Không thì tìm cái gì?"

"..."

Tiến vào bí cảnh để tìm người?

Chẳng lẽ không phải cướp bảo bối sao?

Đây mới là thao tác bình thường của nhân loại các ngươi mà.

Có điều Yêu Linh rất nhanh vứt bỏ nghi hoặc này, đi giúp Sơ Tranh tìm người.

Nó chỉ thích làm chuyện xấu hì hì hì hì...

-

Diệp Lạc đi cùng mấy đệ tử Vân Tông, bọn họ tìm được không ít dược thảo trân quý, đang đào đến hăng say.

Sơ Tranh ngồi xổm trong bụi cỏ, nhàm chán xem bọn họ đào dược thảo.

Không dễ dàng gì đào xong dược thảo, đám người này lại đi nhặt đá.

Sơ Tranh: "..."

Các ngươi có thể tiến bộ chút được không!

Đào cỏ cái gì!

Nhặt đá cái gì!

Sơ Tranh theo đuôi... Không phải, đi theo bọn họ mấy ngày, cuối cùng mấy người này cũng không đào cỏ nhặt đá nữa.

Bọn họ tìm được một cây ăn quả, trên cây có hai quả trái cây đỏ đến long lanh óng ánh.

"Đây là Bích Huyết quả." Yêu Linh ở bên cạnh phổ cập khoa học cho Sơ Tranh: "Có công dụng khởi tử hồi sinh."

Sơ Tranh nhíu mày: "Chết vài ngày rồi cũng có thể sống lại?"

"Đó đương nhiên... Không thể."

Loại này là thứ đồ có thể khởi tử hồi sinh, hoặc là chưa chết, hoặc là vừa mới chết, còn có thể cứu về.

Loại đã chết vài ngày thì đừng nghĩ đến.

Loại kỳ trân dị bảo như Bích Huyết quả, đều có mãnh thú trông giữ.

Đám Diệp Lạc muốn đi hai trái cây, cũng không dễ dàng như vậy.

Sơ Tranh tìm một chỗ chuẩn bị xem kịch.

"Ngươi có thứ gì có thể ghi hình lại không?" Sơ Tranh hỏi Yêu Linh đang có tư thế tương tự bên cạnh.

"Ghi hình?" Yêu Linh nghe không hiểu.

Trong không gian của Sơ Tranh ngược lại có điện tử thiết bị, có thể ghi hình, có điều thứ đồ chơi kia mà lấy ra, lúc đó cô lại phiền phức.

"Chính là bảo tồn lại cảnh tượng nơi này." Trong kí ức của nguyên chủ có thứ về phương diện này, chắc là có đi.

Yêu Linh lắc lắc cái đuôi: "Có nha, ngươi muốn sao?"

"Cho ta."

"Không mang nha."

"..." Không mang ngươi còn nói cái rắm!

Yêu Linh cười hì hì hai tiếng: "Ngươi đợi chút, ta đi cướp cho ngươi một cái, hồi nãy ta nhìn thấy có người có."

Yêu Linh chạy đi nhanh như chớp.

Không bao lâu sau nó liền trở lại, vứt một khối ngọc thạch cho cô: "Nè. Ngươi muốn ghi lại cái gì?"

Sơ Tranh loay hoay ngọc thạch: "Diệp Lạc."

"Ngươi ghi lại ả làm gì, ngươi thích ả à?"

"..." Thích giết ả sao?

Không phải, con Yêu Linh nhà mi nhiều chuyện như thế làm gì!

Mở mồm ngậm mồm chính là thích?

Không lo làm Yêu Linh người gặp người hận cho tốt, cả ngày bát quái mấy chuyện này, có thấy mất mặt không hả??

-

Sơ Tranh vốn chỉ muốn tùy tiện làm thử, thử xem vận khí, ngộ nhỡ phát sinh chuyện gì khủng khiếp thì sao.

Không nghĩ tới cô thật sự xem được một vở kịch hay.

Mãnh thú trông giữ Bích Huyết quả thực lực cường hãn, căn bản không phải loại mà mấy con tôm tép nhỏ như bọn Diệp Lạc có thể đối phó.

Có đệ tử không cẩn thận, bị mãnh thú kia một ngụm nuốt chửng.

Mấy đệ tử còn lại thấy vậy, đều bị dọa sợ.

"Chúng ta không phải đối thủ của nó, chạy mau!!" Có đệ tử hô lên một câu.

Diệp Lạc bị bọn họ lôi chạy đi, nhưng mà Diệp Lạc rõ ràng không có ý định buông tha.

Cho nên khi Diệp Lạc chạy, giống như vô ý đụng phải một tên đệ tử, tên đệ tử kia trực tiếp ngã xuống bên cạnh.

Thứ đuổi theo phía sau, một cước dẫm nát đùi tên đệ tử kia.

"A..."

"Sư huynh!!"

Mấy đệ tử hợp lực công kích mãnh thú kia, Diệp Lạc nhân cơ hội chạy về phía sau.

Cây ăn quả kia không cao, Diệp Lạc thò tay liền ngắt lấy trái cây, ngay lúc ả chuẩn bị ngắt trái thứ hai, dường như mãnh thú phát hiện ra, buông tha cho mấy đệ tử Vân Tông kia, quay đầu chạy vụt về.

"Diệp sư muội cẩn thận!!"

Diệp Lạc quay đầu lại, mãnh thú trong mắt phóng đại vô hạn.

Ả đành buông tha cho quả kia, lăn qua bên cạnh một cái, mãnh thú một cước dẫm nát bên cạnh ả, móng vuốt sắc bén vung qua.

Có đệ tử Vân Tông chạy tới cứu ả.

Nhưng bọn họ vẫn xem nhẹ con mãnh thú này, tốc độ của bọn họ quá chậm rồi.

Mắt thấy móng vuốt của mãnh thú kia sắp chụp lên người Diệp Lạc, ả đột nhiên đẩy đệ tử Vân Tông bên cạnh ra.

Đệ tử Vân Tông kia kinh ngạc nhìn Diệp Lạc, cũng đã quên tránh đi, bị mãnh thú dùng một móng vuốt đánh bay.

Sơ Tranh: "..."

Thật thảm nha.

Động tác này của Diệp Lạc cũng không bị người khác nhìn thấy, bọn họ chỉ nhìn thấy mãnh thú đánh bay tên đệ tử kia.

Có người muốn cứu, nhưng mà bọn họ căn bản không qua được.

"Diệp sư muội, bên này!!"

"Mau!"

"Đi mau!!"

"Sư đệ làm sao bây giờ?"

"..."

Không ai trả lời.

Bọn họ không dám đi cứu người.

Mấy tên đệ tử che chở Diệp Lạc rời đi theo một phương hướng khác, có thể là mãnh thú bị chọc giận, hơn nữa trong tay Diệp Lạc còn có trái cây, trực tiếp đuổi theo.

Sơ Tranh nhìn tên đệ tử Vân Tông còn chưa tắt thở đang nằm trên mặt đất, chậc một tiếng.

Cô đứng lên từ trong bụi cỏ, không nhanh không chậm đi ra ngoài.

Đệ tử Vân Tông kia vẫn còn hơi thở, ánh sáng trong mắt đang dần tan rã, loáng thoáng thấy người trước mặt, tầm mắt lúc rõ ràng lúc mơ hồ.

Cánh môi cậu ta giật giật, gian nan gọi cô: "Tiểu sư... Tỷ..."

Sơ Tranh xoay người rời khỏi.

-

Ào ào...

Mưa đập trên phiến lá to lớn, âm thanh rất lớn.

Thanh niên chậm chạp ngồi dậy, vẻ mặt có chút ngơ ngác, cậu ta giơ tay sờ lên cánh tay của mình.

Chưa chết...

Cậu ta vậy mà chưa chết?

"Yo, ngươi tỉnh rồi."

Đáy mắt thanh niên xuất hiện một bóng đen, cậu ta sợ tới mức lui về phía sau, nửa người ở dưới mưa, nháy mắt bị giội lên.

Đây...

Đây là Yêu Linh?!!

Yêu Linh quay đầu qua nói với Sơ Tranh: "Xem đi, ta đã nói thứ kia tốt lắm mà, việc gì ngươi phải cho hắn ăn, lãng phí không chứ."

Tiểu cô nương ngồi ở đầu bên kia, thần sắc thản nhiên nhìn màn mưa bên ngoài: "Cũng không phải của ta, lãng phí cái gì."

"Tiểu sư tỷ..."

Đáy mắt thanh niên chỉ còn lại hoảng sợ.

Tiểu sư tỷ đang nói chuyện với con Yêu Linh này...

Còn có không phải cậu ta đã chết rồi sao? Yêu Linh nói... Cho cậu ta ăn cái gì?

Yêu Linh đột nhiên bay tới trước mặt thanh niên: "Hì hì hì, ta có thể ăn hắn không?"

Sơ Tranh liếc nó một cái: "Ngươi thử xem."

Yêu Linh giương nanh múa vuốt đánh về phía thanh niên.

"A!"

Cả người thanh niên đều ở trong màn mưa, lãnh ý từ mặt đất không ngừng chui vào trong thân thể.

"Không thú vị." Yêu Linh chậc một tiếng, bay tới sau lưng Sơ Tranh nằm sấp xuống, nó chỉ lộ ra hai cái sừng thú, nhìn giống như trên đỉnh đầu Sơ Tranh mọc lên hai cái sừng.

Thanh niên sợ tới mức thở không đều, thật lâu sau cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

"Tiểu sư tỷ, là tỷ cứu ta?"

"Bằng không thì sao, nơi này còn có người khác à? Sư tỷ ngươi còn đem Bích Huyết quả cho ngươi ăn, bằng không ngươi đã sớm chết." Trả lời chính là Yêu Linh.

Yêu Linh cảm thấy Sơ Tranh là tên ngu xuẩn.

Đồ tốt như vậy, lãng phí trên thân một người như thế.

Thanh niên kinh ngạc: "Bích... Huyết quả?"

Chính là vì Bích Huyết quả, Diệp Lạc đẩy cậu ta về phía mãnh thú.

Mà Sơ Tranh lại đem Bích Huyết quả cho cậu ta ăn?

Nhớ tới hành vi của Diệp Lạc, sắc mặt thanh niên lập tức trở nên trắng bệch.

Có thế nào cậu ta cũng không ngờ tới Diệp Lạc lại làm như vậy.

Bây giờ nhìn thấy Sơ Tranh, đáy lòng thanh niên lập tức dâng lên một trận xấu hổ.

Trước kia cậu ta còn vì Diệp Lạc, mà cùng người khác hiểu lầm tiểu sư tỷ, nói xấu tiểu sư tỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.