Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1500: Danh sách tử vong (13)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đầu trọc và tiểu mập mạp vội vàng nhường đường, thiếu niên hờ hững đi đến bên cạnh người chơi Ất, hắn dùng chân lật người chơi Ất lên, cúi đầu nhìn một lát.

Thiếu niên chậm chạp ngồi xổm người xuống.

Đầu trọc và tiểu mập mạp đều không thấy rõ hắn làm gì, chỉ nhìn thấy người chơi Ất hơi giãy dụa, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Tiếp theo là người chơi Giáp.

Người chơi Bính hoàn toàn tỉnh táo, thấy thiếu niên đi về phía mình, cả người cũng bắt đầu phát run.

"Tây... Tây Mộ..."

Người chơi Bính run rẩy đến kịch liệt, giống như trước mặt không phải là một thiếu niên dáng dấp cực đẹp, mà là ác ma.

"Cậu đừng giết tôi... Đừng giết tôi..."

"Đừng kêu, kêu làm tôi rất phiền." Thiếu niên ấn lấy cổ người chơi Bính, ngữ điệu hơi không kiên nhẫn.

-

"Hắn là ai vậy?"

Sơ Tranh nhớ kỹ trên danh sách không có cái tên Tây Mộ này.

Đầu trọc quay đầu nhìn Sơ Tranh chẳng biết đã đi đến bên cạnh anh ta từ lúc nào, nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói.

"Tây Mộ, nhân vật khủng bố giống như Kỷ Hữu Đường."

Kỷ Hữu Đường và Tây Mộ đều là người chơi rất nổi danh.

Kỷ Hữu Đường nổi danh là bởi vì anh ta biến thái.

Tây Mộ nổi danh... Là bởi vì hắn càng biến thái hơn.

Kỷ Hữu Đường có ác ý rất sâu đối với người chơi, nhưng rất ít khi tự mình ra tay với người chơi, bình thường đều quanh co vòng vèo chỉnh người chơi chơi.

Tây Mộ thì không giống, nếu ai không thuận tâm hắn, thì chắc chắn sẽ chết.

Đặt trong phim truyền hình, chính là loại đại ma đầu giết người không chớp mắt.

Các người chơi còn lấy cho bọn họ một cái tên CP là Mộ Đường.

"Tôi nhớ trong danh sách rõ ràng không có hắn, vì sao hắn lại ở đây?"

Danh sách kia bây giờ đã không nhìn thấy được nữa, nhưng tên phía trên không tính là nhiều, sau khi xem đều sẽ có ấn tượng.

Chứ đừng nói là người chơi nổi danh như Tây Mộ...

Tiểu mập mạp nói ra suy đoán của mình: "Có phải hắn dùng đạo cụ "Hoàng", thay thế vào không?"

Sơ Tranh: "Có thể thay thế?"

Tiểu mập mạp gật đầu: "Hai tấm thẻ bài đạo cụ hoàng đế và hoàng hậu, đều có tác dụng thay thế. Người chơi không tham dự vòng này, có thể trước khi trò chơi bắt đầu, tìm tới một vị người chơi được xác định sẽ tham dự vòng này, tiến hành thay thế."

Cũng chính là thay thế vị người chơi kia tiến vào lượt này.

Tên của người chơi thay thế vào, sẽ không xuất hiện trên Danh Sách Tử Vong.

Cuối cùng khi kết toán, điểm tích lũy vẫn thuộc về vị người chơi kia, cũng coi như vị người chơi kia qua ải.

Nhưng nếu như người thay thế chết, thì vị người chơi bên ngoài cũng sẽ tử vong.

"Hai tấm thẻ bài đạo cụ hoàng đế và hoàng hậu rất khó gặp, hơn nữa tác dụng chủ yếu của bọn chúng, cũng không phải thay thế..."

Không ai sẽ dùng hai tấm bài vua, tới làm loại tác dụng "phó" như "thay thế" này.

Trò chơi thiết lập là, mặc kệ lá bài này có bao nhiêu cái tác dụng, nhưng mỗi lần đều chỉ có thể sử dụng một tác dụng, sau khi sử dụng, thẻ bài đạo cụ mất đi hiệu lực.

"Hắn vào để làm gì nhỉ?"

"Làm sao tôi biết."

"Tôi nghe nói lâu lắm rồi hắn không vào trò chơi..."

Người như Tây Mộ và Kỷ Hữu Đường, trong tay có rất nhiều điểm tích lũy, có thể đổi thời gian nghỉ ngơi.

Đầu trọc và tiểu mập mạp rúc vào một chỗ, run lẩy bẩy.

Một Kỷ Hữu Đường đã đủ đáng sợ.

Bây giờ còn tới thêm một Tây Mộ, trò chơi này không có cách nào chơi nữa rồi!!

Bên kia, Tây Mộ cũng không có ý tứ xuống tay với bọn họ, giải quyết xong người chơi Bính, hắn liền đứng dậy ra khỏi phòng học.

Đi đến cửa phòng học, thiếu niên đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc nhìn vào trong, trong ánh mắt dường như cũng tràn ngập đùa cợt.

"Phù..."

Tiểu mập mạp nặng nề thở phào.

Đầu trọc cũng không khá hơn chút nào.

Sơ Tranh trấn định kiểm tra người trên đất, đều không còn thở nữa.

Nhưng trên người bọn họ đều không có vết thương, cũng không giống như bị bóp chết.

Chết thế nào?

"Là một loại ngân châm." Dường như tiểu mập mạp biết rõ Sơ Tranh đang tìm cái gì: "Rất nhỏ, phía trên có độc, rất nhanh sẽ mất mạng."

Biến thái!

Sơ Tranh run rẩy rút tay về.

"Bọn họ... Đều chết hết rồi sao?"

Hà Minh Húc và Nhậm Xảo đi từ trong góc ra, hai người dìu nhau, không dám đến quá gần.

Đầu trọc và tiểu mập mạp đều không tiếp lời.

Vừa rồi chuyện Nhậm Xảo bán Sơ Tranh, bọn họ đều nhớ rõ.

Đương nhiên Nhậm Xảo chỉ là là tự vệ, bọn họ cũng sẽ không nói gì, con người dưới tình huống đang suy nghĩ về vấn đề bảo vệ mạng sống, làm ra chuyện gì, cũng đều là bình thường.

Chỉ là đi cùng bọn họ lần nữa là không thể nào...

Ai biết lần sau người bị bán đứng có phải là mình không.

"Tôi đi xem xem bên kia có manh mối gì không." Tiểu mập mạp nhanh như chớp đi đến bức tường bên kia.

Đầu trọc cũng chuyển đèn pin soi ra bốn phía.

Sơ Tranh thì càng không cần phải nói, nhìn cũng chưa từng nhìn bọn họ, mặt lạnh nhìn thi thể dưới đất.

Bầu không khí trong nháy mắt ở trở nên xấu hổ.

Nhậm Xảo nắm chặt Hà Minh Húc, khuôn mặt nhỏ khó coi.

"Em chỉ là... Sợ hãi." Nhậm Xảo xem Hà Minh Húc như cây cỏ cứu mạng sau cùng, gắt gao níu chặt không buông tay.

Hà Minh Húc cũng không thể nói cô ta buông mình ra, chỉ có thể an ủi cô ta: "Không sao."

-

Tiểu mập mạp và đầu trọc đều không tìm được đồ vật, Sơ Tranh hoài nghi đầu mối hữu dụng đều đã bị Tây Mộ lấy đi rồi.

Cho nên cũng không ở lại phòng học này lâu, trực tiếp đi ra ngoài phòng học.

Tiểu mập mạp và đầu trọc lập tức đuổi theo cô.

Hà Minh Húc và Nhậm Xảo cũng lập tức đuổi theo.

"Hai người... Cũng đừng đi theo chúng tôi nữa." Đầu trọc chặn bọn họ lại ở cửa ra vào: "Chúng ta tách ra đi thôi."

"Vì sao chứ." Hà Minh Húc nói: "Chúng ta cùng nhau hành động sẽ an toàn hơn nhiều."

Ánh mắt Đầu trọc liếc về phía Nhậm Xảo.

Hà Minh Húc lập tức thay Nhậm Xảo nói chuyện: "Vừa rồi cô ấy chỉ quá sợ hãi, hơn nữa không phải cô ta lợi hại đến vậy sao?"

Đầu trọc: "..."

Bọn họ trải qua nhiều vòng trò chơi như vậy, loại người chơi kiểu này cũng từng gặp phải không ít.

Không biết xấu hổ nói như đúng rồi.

Loại người này phải cách xa sớm một chút mới tốt.

Hà Minh Húc càng nói càng cảm thấy có đạo lý: "Cô ta cũng không có việc gì, bây giờ chúng ta không nên giúp đỡ lẫn nhau sao?"

Đầu trọc: "..."

Người ta lợi hại cũng không phải để cho kẻ gây họa như mấy người mượn cớ!

Đầu trọc gãi gãi đầu vốn không có tóc: "Chúng ta vẫn nên tách ra hành động đi."

Đầu trọc ném ra câu nói này, đuổi kịp Sơ Tranh và tiểu mập mạp.

Ai biết Nhậm Xảo và Hà Minh Húc cũng không có tự giác, thế mà còn đuổi theo, bám theo cách không gần không xa.

Vừa rồi Sơ Tranh không động thủ, là đã cảm thấy mình đang cố gắng làm người tốt.

Bây giờ cứ vội vàng lượn lờ trước mặt cô, Sơ Tranh cảm thấy mình mà không động thủ, vậy thì thật có lỗi với người ta tân tân khổ khổ đuổi theo như thế.

Bước chân Sơ Tranh ngừng lại, quay đầu nhìn hai người kia.

Nhậm Xảo tiếp xúc với ánh mắt Sơ Tranh, sợ đến mức trốn ra đằng sau Hà Minh Húc.

Hà Minh Húc che chở Nhậm Xảo: "Cô không cần thiết phải so đo như thế chứ, cô lợi hại như vậy, có thể tự vệ, Nhậm Xảo cái gì cũng không biết."

"Cái gì cô ta cũng không biết thì trách tôi?" Sơ Tranh ngữ điệu lạnh lùng.

Hà Minh Húc ngập ngừng: "Lúc ấy cô ấy cũng chỉ bị dọa sợ, không phải cố ý, cô không thể tha thứ cho cô ấy một lần được sao."

"Tại sao tôi phải tha thứ cho cô ta?"

Hà Minh Húc đối đầu với Sơ Tranh, khí thế không khỏi yếu đi: "Cô lợi hại như vậy..."

Đáy lòng Sơ Tranh cảm thấy buồn cười: "Tôi lợi hại thì phải tha thứ cho cô ta? Ai quy định?"

Nói chút đạo lý đi, ta cũng không nói gì.

Chỉ bảo các ngươi đừng tiếp tục đi theo.

Các ngươi còn mặt dày bám theo, ai cho mặt mũi.

Ta vẫn là nhóc đáng thương yếu ớt bất lực, dựa vào cái gì mà ta phải gánh chịu những chuyện ta không nên tiếp nhận?

Hà Minh Húc mở miệng, nhưng lại không biết nói cái gì.

Nhậm Xảo đỏ mắt, nhỏ giọng khóc nức nở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.