Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1477: Tổng tài phá sản (23)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đã nói đến mức này, Cận Hưu còn có thể nói gì?

Thân là con gái, tuyệt không thận trọng, chưa từng thấy ai giống như cô...

Ánh mắt Cận Hưu liếc về phía Bùi Tri Mặc còn đang ngất xỉu bên cạnh: "Cậu ta làm sao bây giờ?"

Sơ Tranh trầm tư một lát, kéo Bùi Tri Mặc vào trong toilet của phòng nghỉ.

Chỉ một lát sau Sơ Tranh đi ra.

"Em làm gì rồi?"

"Không có gì, đi." Sơ Tranh kéo Cận Hưu rời đi, không cho hắn vào toilet.

Ngày hôm sau mới có người truyền ra Bùi Tri Mặc phi thường bất nhã nằm trong toilet, bị người bắt gặp, còn chụp hình lại.

-

Chuyện của Sơ Tranh và Cận Hưu, tất nhiên cũng lưu truyền đến tai Liễu Hàm San.

Ngày hôm sau Liễu Hàm San liền gọi cô ra ngoài.

"Tranh Tranh, bên ngoài nói con và Cận Hưu ở bên nhau?"

"... Dạ."

Phu nhân Liễu Hàm San cũng không có ý tứ tức giận, rất lý trí hỏi cô: "Sao con lại quen biết cậu ta?"

"Cứ như vậy mà quen biết." Trên đường nhặt về!

"Mẹ không ngăn cản con yêu đương, nhưng mẹ hi vọng con có thể nghĩ cho rõ ràng." Liễu Hàm San nói: "Cận Hưu có năng lực, mẹ cũng tin tưởng, chỉ cần cho cậu ta thời gian, cậu ta nhất định sẽ xuất hiện trong tầm mắt mọi người lần nữa. Nhưng trước lúc này, cậu ta gánh trên vai khoản nợ kếch xù, cậu ta không thể cho con cái gì được."

Liễu Hàm San tin tưởng thẻ người tốt như thế, Sơ Tranh ngược lại có chút ngoài ý muốn.

Bao nhiêu người cảm thấy Cận Hưu đã triệt để xong rồi?

"Mẹ, con... Nhà chúng ta không thiếu tiền."

Liễu Hàm San: "Đúng là không thiếu tiền, nhưng mẹ hy vọng con tìm một người đàn ông có thể bảo vệ con."

Đàn ông chính là để bảo vệ mà!

Sơ Tranh một mặt nghiêm túc: "Con đã quyết."

Liễu Hàm San: "..."

Cuối cùng Liễu Hàm San không phản đối, nhưng cũng không giúp đỡ, chỉ căn dặn Sơ Tranh không nên quá tin tưởng chuyện ma quỷ của đàn ông.

-

Gần đây Hướng Đạt đặc biệt xui xẻo, làm chuyện gì cũng không thuận lợi.

Bên đối phương hợp tác đang êm đẹp đột nhiên muốn đổi công ty, hạng mục của công ty liên tiếp bị đánh ngã, Hướng Đạt cũng không biết mình đắc tội với ai.

Tận đến khi có người chỉ điểm cho gã, Hướng Đạt mới phản ứng được, mau chóng mang theo đồ vật đi tìm Sơ Tranh.

Sơ Tranh bị gã chặn ở cổng trường học, có chút không kiên nhẫn: "Hướng tổng, có gì chỉ giáo?"

"Không dám không dám." Bây giờ nghe thấy hai chữ chỉ giáo, trên trán Hướng Đạt lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Tôi tới xin lỗi, chuyện lần trước, là lỗi của tôi, Ôn tiểu thư có thể giơ cao đánh khẽ được không..."

Nếu còn tiếp tục như vậy, thì công ty của gã sẽ xong đời.

"Xin lỗi tôi thì làm được gì." Sơ Tranh bưng tư thái cao quý lãnh diễm: "Ông tìm tôi cũng vô dụng."

"Vậy tôi..." Nên xin lỗi ai? Tìm ai đây?!

Trợ lý bên cạnh nói thầm với Hướng Đạt hai câu, Hướng Đạt bừng tỉnh đại ngộ.

"Tôi lập tức đi tìm Cận tổng."

Hướng Đạt dẫn trợ lý hấp tấp rời đi.

Sơ Tranh nhìn Hướng Đạt rời đi, đang chuẩn bị ra ngoài, liền thấy phía ngoài cổng trường, Doãn Tu Dương và An tuệ đứng chung một chỗ.

Không biết hai người nói cái gì, An Tuệ rất nhanh liền lên xe của Doãn Tu Dương.

Sơ Tranh theo bản năng sờ cổ tay, như có điều suy nghĩ nhìn chiếc xe kia rời đi.

Doãn Tu Dương...

Hình như thẻ người tốt bị gã hại thành thế này.

Sơ Tranh điều tra tư liệu của Doãn Tu Dương một chút.

Người này lúc còn ở trong nước, vẫn luôn là tên béo có tiền, có quan hệ thân thiết với Cận Hưu đến mức chỉ thiếu ngủ chung trên một chiếc giường nữa thôi.

Nhưng kể từ sau khi gã xuất ngoại, khi trở về đã gầy đi, liền trở nên không giống trước nữa.

Khi vừa về nước, quan hệ với Cận Hưu cũng rất tốt.

Cận Hưu coi gã là anh em, chuyện của công ty, cũng không hề kiêng kị gã, hợp tác mật thiết với trong nhà Doãn Tu Dương.

Sau đó...

Sau đó liền bị Doãn Tu Dương thiết kế cho nhảy hố.

Nếu như không phải sau khi Doãn Tu Dương xuất ngoại đã hắc hóa, vậy thì chính là gã vẫn luôn có ý đồ với Cận Hưu.

Nghĩ theo hướng đó, thì có chút đáng sợ.

Tôi xem cậu như anh, cậu lại muốn tôi phá sản, thật đúng là anh em.

Sơ Tranh còn đang suy nghĩ xem làm sao có cơ hội xử lý người anh em này, không nghĩ tới cơ hội đã đưa tới cửa.

Sau khi sự kiện kia xảy ra, liên tiếp một tuần Bùi Tri Mặc cũng không đến tìm Sơ Tranh, có lẽ là bị Sơ Tranh chỉnh ra bóng ma tâm lý rồi.

Nhưng rất nhanh trường học lại phát hiện Bùi Tri Mặc bắt đầu tiếp tục xum xoe quanh Sơ Tranh.

Người ở bên ngoài nhìn vào, thì có vẻ như quan hệ của hai người phát triển không tệ lắm.

Bùi Tri Mặc kinh hồn táng đảm đứng trước mặt Tranh: "An Tuệ bảo tôi nghĩ cách dẫn cậu đến một buổi tụ hội."

"Sau đó thì sao?"

Bùi Tri Mặc lắc đầu: "Tôi không biết, cô ta không nói cho tôi biết những chuyện khác."

Sơ Tranh gật đầu: "Cậu sẽ không mật báo chứ?"

Bùi Tri Mặc lắc đầu liên tục: "Tôi sẽ không."

Cậu ta nào dám chứ.

Đây quả thực là ác ma.

Còn là một ác ma có tài lực, căn bản cũng không phải là phú nhị đại dựa vào gia đình như bên ngoài trông thấy.

Cậu ta làm cái gì, cũng đều là tiêu tiền trong nhà.

Bùi Tri Mặc rất rõ ràng, mình có thể tiêu sái ở trường học, đều nhờ trong nhà chống đỡ.

Nếu trong nhà xảy ra chuyện, cậu ta có thể tốt hơn sao?

Lúc trước cậu ta đáp ứng An Tuệ, là bởi vì thích cô ta, mà An Tuệ luôn luôn ở trước mặt cậu ta khóc lóc kể lể, rằng chị gái cô ta độc ác thế này thế kia.

"Được, tôi sẽ đi."

Sớm hơn trong kịch bản không ít.

Bây giờ đã gần đến thời gian nguyên chủ tử vong, không nghĩ tới An Tuệ không giữ được bình tĩnh như thế...

Nhưng Sơ Tranh suy đoán lúc trước An Tuệ cũng không phải muốn hại chết nguyên chủ, cô ta còn chưa có lá gan đó, chắc cô ta chỉ muốn làm cho nguyên chủ bị cái gì đó, sau đó khiến cho nguyên chủ thân bại danh liệt.

Ai biết nguyên chủ sẽ chạy, còn biết lái xe rời đi, cuối cùng cũng là An Tuệ nhặt được tiện nghi.

-

Địa điểm tụ hội ở một câu lạc bộ trên núi, nơi này thường xuyên tiếp đãi các buổi tụ hội tương đối tư mật.

Sơ Tranh lái xe đến trên núi, xe của cô vừa dừng lại, Bùi Tri Mặc lập tức chạy tới mở cửa cho cô.

Sơ Tranh xuống xe, đi theo cậu ta vào.

Trong câu lạc bộ đã có không ít người, ánh sáng hạ xuống rất tối, tiếng âm nhạc cực lớn, tạm thời không nhìn ra gì dị thường.

Sơ Tranh quét mắt nhìn một vòng, không nhìn thấy An Tuệ.

Bùi Tri Mặc không dám nói lời nào, cũng không dám đi, cứ đi theo phía sau cô.

"An Tuệ đâu?"

Bùi Tri Mặc lắc đầu, khi cậu ta đến đã không thấy An Tuệ.

Nhưng chắc cô ta cũng đến, trước đó lúc cậu ta gọi điện thoại, An Tuệ nói đang trên xe.

Sơ Tranh đang nghĩ ngợi, điện thoại của Bùi Tri Mặc liền vang lên.

Người gọi điện vừa vặn chính là An Tuệ.

Sơ Tranh ra hiệu cậu ta đi nhận.

Bùi Tri Mặc lập tức cầm điện thoại di động đi vào góc khuất: "Tuệ Tuệ?"

"Cô ta tới rồi sao?"

"Tới rồi." Bùi Tri Mặc nói: "Anh đang đi cùng cô ta đây."

"Được, em ở phía sau chờ anh, anh đi ra..."

An Tuệ nói xong cũng cúp điện thoại.

Bên này An Tuệ đứng cùng hai nữ sinh trong góc tối không người, cúp điện thoại nhìn về phía hai nữ sinh: "Cô ta tới rồi, rượu chuẩn bị xong chưa?"

Một nữ sinh trong đó lấy rượu trong túi ra, có chút lo lắng: "Tuệ Tuệ, thật sự muốn..."

"Nếu cô ta làm mưa làm gió ở Ôn gia, về sau tôi còn sống thế nào nữa?" Đáy mắt An Tuệ hiện lên một tia ngoan lệ: "Ôn gia chỉ cần một tiểu thư là đủ rồi."

Nữ sinh kia vẫn còn có chút sợ hãi.

An Tuệ đòi chai rượu từ chỗ nữ sinh kia: "Đưa cho tôi."

Nữ sinh chần chờ đưa rượu cho cô ta, An Tuệ cầm rượu: "Các cô sang bên cạnh trông chừng, đừng để người khác trông thấy."

Giám sát ở đây An Tuệ đã xử lý tốt rồi, sẽ không có ai biết là cô ta cầm rượu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.