Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1471: Tổng tài phá sản (17)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phòng ở kia của Cận Hưu thuộc danh nghĩa của một vị thân nhân của Cận gia, nhưng vị này ở nước ngoài quá xa, trong lúc nhất thời Cận Hưu cũng không liên lạc được.

Chờ Cận Hưu liên lạc được, treo bán phòng ở, thì đã là nửa tháng sau.

Bán quá gấp, phòng ở thấp hơn giá thị trường nhiều.

Nhưng có số tiền kia, Cận Hưu có thể kéo dài một thời gian.

Ai biết số tiền kia còn chưa cầm nóng, người đòi nợ đã tới cửa.

Không biết từ đâu biết được hắn bán phòng ở, được hơn sáu triệu.

"Cận tổng, cậu có số tiền này, vẫn nên trả cho chúng tôi trước đi, phía dưới chúng tôi cũng có nhiều người cần cơm ăn lắm đấy."

Cận Hưu bị những người này chặn đường, nói rõ chính là hôm nay hắn không trả tiền, bọn họ sẽ không đi.

Bình thường Cận Hưu ra vào đều rất cẩn thận.

Người đòi nợ kỳ thật cũng biết bây giờ hắn không có tiền, cũng sẽ không thật sự canh me hắn mỗi ngày.

Chỉ là không nghĩ tới hắn vừa lấy được tiền, người đòi nợ đã lập tức đến.

"Tiền nợ các anh tôi sẽ trả, nhưng số tiền kia rất hữu dụng với tôi." Cận Hưu tận lực giữ vững tỉnh táo, hắn cảm thấy một tổng tài cơm đến thì há miệng áo đến thì giơ tay, ngay cả phân loại rác cũng không giải quyết được như hắn, không phải đối thủ của những người này.

Cuộc sống trải qua chập trùng lớn như vậy, Cận tổng đã học được tự mình hiểu lấy.

"Cận tổng, tiền hữu dụng với cậu, thì cũng hữu dụng với chúng tôi." Người đòi tiền nói: "Thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa, Cận tổng là người đọc sách, đạo lý này không cần chúng tôi tới dạy chứ?"

Cận Hưu có tiền, nếu bọn họ không chạy nhanh, chẳng phải sẽ bị những người khác chia mất sao?

Bây giờ sao có thể để Cận Hưu mang tiền rời đi.

Ngày hôm nay nhất định phải trả!

Một đồng cũng không thể bỏ qua.

Cận Hưu: "Tôi sẽ nhanh chóng trả hết, nhưng số tiền kia không thể cho các anh..."

"Cận tổng, cậu không cần phải nói nhiều, chúng tôi chỉ cần tiền." Người đòi tiền không cho Cận Hưu cơ hội giải thích: "Bằng không thì cậu đừng trách chúng tôi không khách khí."

Đám người này đều là dân đòi nợ chuyên nghiệp, có thủ đoạn lẩn tránh pháp luật chỉnh lý người không trả lại tiền.

Cận Hưu: "..."

Ánh mắt Cận Hưu đảo qua bốn phía.

Nơi đây người ở thưa thớt, nhưng địa hình phức tạp, chỉ cần có thể tránh thoát bọn họ...

Nghĩ như vậy, trong đầu Cận Hưu lập tức linh hoạt, trước tiên nói chuyện để hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, sau đó thừa dịp bọn họ buông lỏng, đẩy người gần nhất kia ra, chạy về phía con đường hắn xem trọng.

Nhưng mà tổng tài không dính khói lửa trần gian chính là không dính khói lửa trần gian, căn bản không có cách nào biết được, loại chỗ này sẽ có người tự cải đất tạo chiếm đường.

Nơi hắn chạy tới là con đường chết.

Người phía sau đuổi theo: "Cận tổng, sao không chạy nữa?"

Cận Hưu: "..."

-

Sơ Tranh đánh cho An Tuệ một trận ở biệt thự Ôn gia.

Không nhìn lầm, chính là đánh một trận.

Nguyên nhân là An Tuệ cầm lông gà của Ôn Hoằng Nghị xem như mũi tên, coi trọng dương cầm trong phòng cô, thừa dịp cô không ở đây, lấy dương cầm xuống dưới.

Cây dương cầm kia là Liễu Hàm San mua, giá trị không thấp, hơn nữa bây giờ không xuất bản nữa muốn mua cũng không mua được.

Nhưng nguyên chủ đều chưa từng dùng tới, sau đó An Tuệ thích.

Ôn Hoằng Nghị trực tiếp cho người chuyển xuống cho An Tuệ.

Sơ Tranh trở về phát hiện, cũng lười nói nhảm, ấn lấy An Tuệ đánh cho một trận, thuận tiện đập luôn dương cầm.

Có lẽ Ôn Hoằng Nghị vừa cáo trạng với Liễu Hàm San xong, bây giờ Sơ Tranh đã nhận được điện thoại của Liễu Hàm San.

"Tranh Tranh, đập rất hay." Liễu Hàm San mở miệng chính là một câu như vậy: "Mẹ mua cái mới cho con."

Sơ Tranh: "..."

Còn tưởng rằng sẽ bị mắng chứ.

Dù sao cũng là quà Liễu Hàm San tặng...

"Mẹ mua đồ cho con, dù vứt đi cũng không thể cho nó dùng. Tranh Tranh, con đừng sợ, mẹ cho con chỗ dựa, nó dám bắt nạt con, thì con cứ bắt nạt lại, cha con không dám làm gì con đâu."

Sơ Tranh cúp điện thoại, ấn thang máy lên lầu.

Ôn gia ầm ĩ thành thế kia, cô làm sao có thể ở tiếp nữa.

Đương nhiên là trở về tìm thẻ người tốt.

Sơ Tranh mới ra khỏi thang máy, liền thấy một người ngồi xổm bên trong góc.

Sơ Tranh giật mình, xém chút lui về trong thang máy.

Người này nhìn khá quen...

"Cận Hưu?"

Người bên trong góc nghe thấy âm thanh, đầu tiên là ngẩng đầu.

Cả người hắn đều ở trong bóng tối, Sơ Tranh cũng không thấy rõ mặt hắn.

Cả người người đàn ông đều co lại trong góc, cứ nhìn như vậy, bộ dáng kia có mấy phần xót xa, có mấy phần đáng thương.

"Anh ngồi xổm chỗ ấy làm gì?"

Giọng Cận Hưu khàn khàn: "Không... Mang chìa khoá."

Sơ Tranh: "Không phải tôi thiết lập khóa vân tay cho anh rồi sao?"

Cận Hưu hơi sửng sốt: "Quên mất."

Sơ Tranh: "Sao anh không quên cả mình luôn đi."

Sơ Tranh đi qua mở cửa trước: "Vào đi."

"Ừ."

Cận Hưu chờ Sơ Tranh vào cửa, chống tường đứng lên.

Có thể là ngồi xổm quá lâu, hai chân Cận Hưu đều tê, có chút không đứng dậy nổi.

Sơ Tranh lại nhô đầu ra nhìn, thấy hắn chống tường, dáng vẻ như không đứng dậy nổi, lại đi từ bên trong ra, trực tiếp đỡ cánh tay hắn.

Cận Hưu rụt rụt về phía sau.

Tay Sơ Tranh rơi vào khoảng không, Cận Hưu cúi đầu nói: "Tôi không sao."

Cận Hưu chậm chậm, chậm rãi đứng lên, vùi thấp đầu, chống tường đi tới cửa.

Sơ Tranh dùng một tay lôi người trở lại, phía sau lưng Cận Hưu dán vào bức tường băng lãnh, hắn nhẹ giọng "a" một tiếng.

Lực đạo dưới tay Sơ Tranh lập tức rút lui đi mấy phần.

Cô xích lại gần nhìn mặt Cận Hưu.

Cận Hưu muốn tránh đi, bị Sơ Tranh nắm cằm, không thể động đậy.

Sơ Tranh nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, lúc này có chút vết tích xanh tím.

"Anh bị đánh?"

Ta cũng chưa từng đánh vật nhỏ, mà lại có người dám đánh hắn!

Chán sống rồi à!

"Không có... Không có." Cận Hưu nói: "Chỉ là không cẩn thận bị ngã."

"Như thế này mà là ngã? Anh lừa gạt quỷ à."

"..."

Sơ Tranh kéo hắn vào nhà.

Ánh sáng sáng lên, vết xanh tím trên mặt Cận Hưu càng lộ ra rõ ràng hơn.

"Trừ trên mặt, còn chỗ nào có vết thương nữa?" Sơ Tranh đè người xuống ghế sofa, lấy hộp thuốc y tế ta, vừa dùng cồn i-ốt khử trùng cho hắn vừa hỏi.

Cận Hưu hơi đau, thỉnh thoảng tránh về phía sau.

"Đừng nhúc nhích!"

Cận tổng nhíu mày: "Đau."

"Chịu đựng."

Đàn ông con trai mới đau có tẹo thế mà đã la lối, có được không thế.

Cận Hưu đại khái là đau thật, lông mày cũng nhíu thành hình chữ xuyên rồi.

Cận Hưu là một đại thiếu gia hào môn, cho dù nhận qua không ít khổ, cũng tuyệt đối không phải là trên thân thể.

Sơ Tranh nhanh chóng lau xong vết thương: "Còn chỗ nào nữa?"

"Không sao..."

"Anh không nói tôi sẽ tự kiểm tra." Khí thế hung ác trên người Sơ Tranh trực tiếp bốc ra ngoài.

Tự kiểm tra? Làm sao kiểm tra? Cận Hưu cảm thấy cái kiểm tra này, sẽ không phải là thủ đoạn ôn hòa gì.

Trước khi Sơ Tranh dùng hết kiên nhẫn, Cận Hưu nói: "... Trên người."

"Cởi."

"..."

Cận Hưu cởi quần áo ra, trên lưng và ngực đều có máu ứ đọng, còn có đến vài chỗ bị cọ rách da.

Cũng may đều không phải là vết thương nặng, Sơ Tranh có thể xử lý được.

Cận Hưu cho là sẽ có một chút mập mờ, nhưng Sơ Tranh nghiêm mặt, toàn thân đều lộ ra ý lạnh, nửa điểm không khí kiều diễm cũng không có.

"A..."

Sơ Tranh liếc hắn một cái, tăng thêm tốc độ xử lý xong.

"Còn chỗ nào nữa không?"

"Không."

Sơ Tranh nhìn trên đùi hắn.

Cận Hưu vội vàng nói: "Thật sự không có."

Sơ Tranh nhìn chằm chằm chân hắn vài giây: "Tin anh một lần, nhưng mà để tôi phát hiện, thì anh chết chắc."

"..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.