Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1456: Tổng tài phá sản (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng năm tiếng, tiêu hết mười triệu. 】

【 Một ngày tươi đẹp, bắt đầu từ phá sản nha ~ 】

Sơ Tranh: "..." Cả một ngày ta đều phải uất ức thì có!

Kéo đến tận mười triệu!

Có còn để người ta sống nữa không!

Sơ Tranh tức giận đến đau dạ dày, phẫn nộ nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, ngẩng đầu nhìn vào trong gương một chút.

Cô gái trong gương xinh đẹp lại tinh xảo, chỉ là dung mạo hơi non, giống như một vị thành niên.

Trên mặt còn mang theo chút mập mạp của trẻ con, trên trán chỉ thiếu viết lên mấy chữ "ta rất đáng yêu, ta siêu đáng yêu, ta đáng yêu nhất".

Nhưng lúc này cô gái lạnh như băng nhìn chằm chằm người trong gương, trong đáng yêu dường như nhiều thêm mấy phần trầm ổn của người lớn.

Nhưng mà cảm giác kia tựa như đứa trẻ nhỏ giả làm người lớn vậy...

Sơ Tranh đột nhiên mặt không cảm xúc phồng má lên.

Vài giây sau, cô từ bỏ, trấn định rửa mặt xong, giẫm bước chân phóng khoáng rời khỏi toilet.

Sơ Tranh xuống lầu phát hiện dưới lầu có một bà dì đang bận rộn trong phòng bếp.

Bà dì chào hỏi Sơ Tranh: "Sơ Sơ, cháu dậy rồi à?"

"Ừm..."

Bảo mẫu mà phu nhân Liễu Hàm San thuê.

Sơ Tranh đối chiếu với người trong đầu xong, cũng không thèm để ý nữa.

"Bữa sáng đã làm xong, cháu mau đến ăn đi." Dì bảo mẫu bưng sữa bò đặt lên bàn.

Sơ Tranh ăn sáng xong, xách túi đi ra ngoài.

Mười triệu...

Mua cái gì đây?

Sơ Tranh suy nghĩ nửa ngày, quyết định đi mua những thứ xa xỉ phẩm mà trước đó An Tuệ muốn về.

Trước đó không biết An Tuệ gọi điện thoại cho ai, nguyên chủ nghe thấy cô ta nói chuyện với người khác về những thứ kia.

Không thể làm rơi.

Ta còn không thể tức chết cô ta sao?

Tức chết thì không liên quan gì đến ta.

-

An Tuệ không có gì đáng ngại, chỉ là rách chút da, buổi chiều ngày hôm sau liền xuất viện.

Ôn Hoằng Nghị luôn rất bận rộn, lúc này lùi cuộc họp lại, tự mình đưa An Tuệ về nhà.

"Tuệ Tuệ con chậm một chút."

Ôn Hoằng Nghị vội vã cuống cuồng muốn đỡ An Tuệ.

"Cha, con không sao." An Tuệ xoay một vòng: "Cha xem, con không sao."

Cô ta kéo cánh tay Ôn Hoằng Nghị: "Cho nên cha à, cha cũng đừng trách chị, chị cũng không phải cố ý, chỉ là con không cẩn thận không đứng vững mà thôi."

"Con còn nói giúp nó?" Ôn Hoằng Nghị không nể mặt: "Lần này là con may mắn nên mới không sao, nếu như đập trúng đầu thì phải làm sao đây?"

"Đập trúng đầu có lẽ sẽ chết."

Giọng nói lạnh lẽo đạm mạc truyền tới từ phía bên cạnh, Ôn Hoằng Nghị và An Tuệ đều giật mình, đồng thời nhìn về phía bên kia.

Sơ Tranh xách theo một cái túi nilon, một tay đút trong túi áo khoác, không nhanh không chậm đi bộ đến cửa biệt thự.

Túi nilon chính là loại túi bình thường thường thấy, phía trên còn in logo của "siêu thị nào đó", không biết bên trong là cái gì, nhìn có vẻ rất nặng.

"Ôn Sơ Tranh con nói gì đó!" Ôn Hoằng Nghị giận tái mặt, khó nhịn lửa giận: "Con đẩy Tuệ Tuệ thì cũng thôi đi, bây giờ còn không biết hối cải."

Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng hỏi lại: "Đập trúng đầu có thể sẽ tử vong, đây là kiến thức bình thường, tôi nói sai chỗ nào?"

Ôn Hoằng Nghị: "..."

An Tuệ: "..."

"Hơn nữa, tôi không đẩy cô ta." Sơ Tranh vượt qua bọn họ tiến vào biệt thự.

"Con đứng lại đó!!"

Ngươi bảo ta dừng thì ta phải dừng? Ta cứ không đấy!

Sơ Tranh nghênh ngang tiến vào biệt thự.

Ôn Hoằng Nghị tức giận không nhẹ, An Tuệ mau chóng trấn an ông ta: "Cha, cha đừng nóng giận, con không trách chị."

Lời này của An Tuệ chính là không ngừng nhắc nhở Ôn Hoằng Nghị, cô ta bị Sơ Tranh đẩy xuống cầu thang.

Ôn Hoằng Nghị che ngực: "Con đừng nói giúp nó nữa, con nhìn nó đi... Giống kiểu gì... Ôi, tức chết cha rồi."

"Cha, cha đừng tức giận."

"Tuệ Tuệ con yên tâm, cha nhất định sẽ bắt nó xin lỗi con."

"Cha, con không để tâm đâu."

"Vậy không được, nhất định phải xin lỗi!"

An Tuệ ngoài miệng nói không để tâm, trong lòng lại hết sức đắc ý, cô ta đỡ Ôn Hoằng Nghị đi vào.

"Tiểu thư An Tuệ, tiên sinh, hai người về rồi à..."

"Dì Chu, rót cho cha tôi cốc nước." An Tuệ mau chóng phân phó người giúp việc.

Cô ta đỡ Ôn Hoằng Nghị ngồi xuống, lại bóp vai đấm lưng thuận khí, dỗ đến Ôn Hoằng Nghị rất vui vẻ.

Leng keng ——

"Dì Chu, mở cửa." An Tuệ hướng về phòng bếp kêu một tiếng.

Dì Chu đáp một tiếng, chạy ra mở cửa.

Dì Chu rất nhanh dẫn mấy người về.

"Bọn họ làm gì thế?" An Tuệ nghi ngờ hỏi Chu Di.

"Là đến đưa đồ." Đối với chuyện này dì Chu không cảm thấy kinh ngạc.

An Tuệ nghi hoặc nhìn những người kia, thấy có người trong tay cầm túi đựng lễ phục được đóng gói kỹ, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Ôn Hoằng Nghị: "Cha, cha mua sao?"

Cô ta chắc chắn không mua những thứ này.

Ôn Hoằng Nghị lắc đầu.

Ôn Hoằng Nghị hỏi người bên kia: "Ai bảo các cậu đưa tới?"

"Là Ôn tiểu thư." Người dẫn đầu nói: "Xin hỏi những thứ này muốn để ở đâu đây?"

Ôn tiểu thư...

Sắc mặt An Tuệ có chút thay đổi.

Cô ta trở lại Ôn gia, nhưng ngay cả họ cũng không đổi.

Người giúp việc trong nhà gọi cô ta cũng chỉ gọi tiểu thư An Tuệ.

Giống như ở đây cô ta chỉ là một vị khách vậy...

An Tuệ nhìn đồ vật những người kia đưa vào, lễ phục, xa xỉ phẩm, còn có đồ trang điểm xếp thành rương, đây đều là những nhãn hiệu trước đó cô ta từng nói chuyện với người khác...

Không phải một bộ hai bộ.

Là cả rương!

Bây giờ cô mua những thứ này về là có ý gì?

Cho cô ta nhìn sao?

"Đưa vào phòng tiểu thư đi." Dì Chu thấy không ai lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Các cậu đi theo tôi."

Tâm tư An Tuệ chìm xuống, ngồi trở lại ghế sofa, tò mò hỏi: "Cha, chị có nhiều tiền tiêu vặt như vậy sao?"

Ôn Hoằng Nghị nhíu mày.

Sơ Tranh không chỉ lấy tiền từ chỗ ông ta, mà Liễu Hàm San bên kia cũng sẽ cho cô.

Cho nên Ôn Hoằng Nghị không biết rốt cuộc cô có bao nhiêu tiền tiêu vặt...

"Tuệ Tuệ cũng thích những thứ này sao?"

An Tuệ không nói có thích hay không, chỉ là uyển chuyển phát ra chút hâm mộ: "Nhìn rất xinh đẹp."

"Thích thì cha mua cho con."

An Tuệ vội vàng nói: "Cha, không cần tiêu tiền uổng phí vào những thứ này..."

"Con thích là tốt rồi." Ôn Hoằng Nghị vẻ mặt cưng chiều: "Cha sẽ không bạc đãi con, yên tâm."

Trước kia không thể đón cô ta về, bây giờ vất vả lắm mới đón về được, Ôn Hoằng Nghị đương nhiên phải đền bù cho cô ta thật tốt.

"Cảm ơn cha."

An Tuệ ôm cánh tay Ôn Hoằng Nghị làm nũng.

Bữa tối Ôn Hoằng Nghị cùng An Tuệ ăn, không cho người gọi Sơ Tranh.

"Cha, không gọi chị sao?"

"Gọi nó làm gì? Trông thấy nó là đầy bụng tức giận." Ôn Hoằng Nghị nói: "Chúng ta ăn cơm."

Dì Chu ở bên cạnh không dám nói lời nào, đến phòng bếp lấy đồ ăn, chuẩn bị đưa lên cho Sơ Tranh.

"Dì Chu đi đâu thế?"

An Tuệ liếc thấy động tác của bà.

"Tôi đưa lên cho tiểu thư."

"Để tôi đưa lên cho chị đi." An Tuệ lập tức nói.

Ôn Hoằng Nghị cũng trông thấy động tác của dì Chu, nhưng trước đó ông ta không ngăn cản, lúc này An Tuệ nói muốn đưa lên, ông ta lập tức giận dữ mắng: "Nó thích ăn hay không thì tùy, đưa cái gì? Không ai được phép đưa lên cho nó! Không ăn thì nhịn đói đi!"

Dì Chu: "..."

Dì Chu muốn nói gì đó, nhưng lúc này Ôn Hoằng Nghị có vẻ rất tức giận, bà ấy lại có chút do dự: "Tiên sinh... Tiểu thư cô ấy..."

Ôn Hoằng Nghị: "Dì Chu, việc này dì đừng xen vào, đi làm việc đi."

Dì Chu: "..."

Dì Chu quay người tiến vào phòng bếp.

An Tuệ ngồi xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười đắc ý.

Cô ta rất nhanh thu lại nụ cười kia, nhu thuận gắp thức ăn cho Ôn Hoằng Nghị: "Cha, cha ăn món này đi."

"Ăn ăn, Tuệ Tuệ cũng ăn đi."

Dì Chu ở trong phòng bếp, nhìn hai người vui vẻ hòa thuận bên ngoài, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.