Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1449: Ký sự thập niên 70 (24)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sau khi Lăng Kiều Kiều lấy chồng liền đến huyện thành sống, Sơ Tranh từng nhìn thấy ả hai lần ở huyện thành, nhìn tình huống thì có vẻ như trôi qua không tệ.

Trương Tiểu Bình không có việc gì liền chạy tới trong huyện thành, ăn nhờ ở đậu, còn không ngừng lấy đồ trong nhà về.

Chồng của Lăng Kiều Kiều mặc dù không nói gì, nhưng trong nhà ông ta có chút bất mãn.

Đặc biệt là con trai nhà trai, mỗi lần trông thấy Trương Tiểu Bình đều châm chọc khiêu khích.

Đứa con trai này là bảo bối của cha mẹ chồng, Lăng Kiều Kiều cũng không dám ồn ào với cậu ta, lần nào cũng bị nói đến sầm cả mặt.

Nhưng mà Trương Tiểu Bình còn không nhìn thấy người ta không chào đón mụ ta, lần nào đến cũng như thường.

Nghe nói còn muốn đưa Lăng Phi Phi đến huyện thành đi học, cuối cùng chắc chắn là muốn ở trong nhà Lăng Kiều Kiều.

Lăng Phi Phi cả ngày cùng con trai người ta tranh chỗ này tranh chỗ kia, làm cho cả gia đình náo loạn đến gà bay chó chạy.

Nếu không phải Lăng Kiều Kiều đang mang thai, thì có lẽ người nhà nhà trai đã sớm quậy tưng bừng lên với ả rồi.

Trương Tiểu Bình được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, không muốn ở mãi trong thôn.

Trước hết bảo chồng Lăng Kiều Kiều đưa Lăng Thụ vào trong xưởng làm việc, bây giờ Trương Tiểu Bình cũng vào huyện thành theo, không có ý định trở về.

Lăng Kiều Kiều không có cách nào, chỉ có thể tìm phòng ở cho mụ ta.

"Kiều Kiều, phòng này không tệ." Trương Tiểu Bình kéo Lăng Kiều Kiều đi xem phòng ở: "Cách chỗ con cũng gần, về sau con sinh em bé cũng có thể chăm sóc con."

Thần sắc Lăng Kiều Kiều có chút chán ghét, đỡ bụng: "Mẹ, chỗ này chắc không ít tiền..."

"Chồng con có tiền như thế, tốn chút tiền cho chúng ta thì làm sao?"

Trương Tiểu Bình lơ đễnh.

"Mẹ gả con tốt như thế, không phải là vì để con sống yên vui sung sướng, thuận tiện để cha mẹ con là chúng ta cũng sống yên vui sung sướng sao?"

Lăng Kiều Kiều: "..."

Lăng Kiều Kiều không lay chuyển được Trương Tiểu Bình, đành phải đồng ý đi hỏi phòng này một chút.

Chủ phòng vừa vặn ở đây, Lăng Kiều Kiều hỏi ông ta giá tiền phòng này, đối phương lại nói đã bán rồi.

"Hai người tới chậm rồi, hôm qua đã có người chọn rồi, hôm nay tôi đến thu dọn đồ đạc đây. Nếu không hai người đi chỗ khác xem đi."

Trong huyện thành, loại nhà này không tính là nhiều, nếu thật sự muốn mua, tuyệt đối cần một khoản tiền không nhỏ.

"Mẹ, chúng ta đến chỗ khác xem đi."

Lăng Kiều Kiều cũng cảm thấy nơi này quá đắt, kéo Trương Tiểu Bình rời đi.

Trương Tiểu Bình không cam lòng, mụ ta xem lâu lắm mới tìm được một chỗ như vậy.

Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, một cỗ xe dừng ở đối diện, có người bước từ trong xe xuống.

"Kiều, con xem, đó có phải là Lăng Đại Nha không?"

Trương Tiểu Bình đột nhiên kéo Lăng Kiều Kiều.

Lăng Kiều Kiều nhìn sang bên kia: "Hình như là thế..."

Từ sau ngày đó Sơ Tranh rời đi, thì không trở lại làng nữa.

Trương Tiểu Bình biết cô ở trong huyện thành, chỉ là không biết cô ở chỗ nào, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy ở đây.

-

Sơ Tranh cũng không nghĩ tới, lại gặp phải Trương Tiểu Bình và Lăng Kiều Kiều ở chỗ này.

Cô đi từ đường cái đối diện tới, chủ phòng thấy cô, lập tức ra đón.

"Cô gái, cô tới sớm vậy à?"

"Ừ."

Trương Tiểu Bình trực tiếp đi từ bên kia tới: "Phòng này của cậu là nó mua à?"

"Đúng vậy." Chủ phòng gật đầu: "Sao thế, hai người biết nhau à?"

Sơ Tranh: "Không biết."

Trương Tiểu Bình: "Biết."

Chủ phòng: "???"

Trương Tiểu Bình cười lạnh: "Làm sao, không biết lấy đâu ra tiền của phi nghĩa, bây giờ cha mẹ cũng không nhận nữa à? Sao lại nuôi một kẻ vô ơn như mày chứ?"

Chủ phòng: "!!!"

Lượng tin tức này hơi lớn nha!

"Mẹ kế không tính là mẹ." Sơ Tranh ngữ điệu thanh lãnh.

Trương Tiểu Bình: "..."

Sắc mặt Trương Tiểu Bình đỏ lên, đột nhiên quay đầu nhìn về phía chủ phòng: "Phòng này của cậu chỉ vừa chọn, chưa giao tiền đúng không?"

Mụ ta không thể nhìn con ranh chết tiệt này phách lối như thế được.

Con gái mụ ta bây giờ cũng có tiền.

"Ách..."

Chủ phòng gật đầu.

"Nếu đã thế, chúng tôi cũng có thể ra giá."

"Chuyện này..."

"Tôi nói cho cậu biết, chồng của con gái tôi là Hồ Lâm đấy, cậu biết không?"

Chủ phòng ngoài ý muốn nhìn Lăng Kiều Kiều một chút.

Hồ Lâm nổi danh trong huyện thành, làm xưởng trưởng trong xưởng làm, dù sao nếu ai có chút quan hệ với ông ta, thì tuyệt đối có thể sống cuộc sống tốt.

Lăng Kiều Kiều vốn chán ghét Sơ Tranh, Trương Tiểu Bình đã nói như vậy, ả chỉ có thể vênh mặt lên.

"Tôi ra giá cao hơn cô ta, ông bán phòng cho tôi đi."

Chủ phòng đương nhiên là muốn bán với giá cao hơn một chút.

Chứ đừng nói Lăng Kiều Kiều còn là vợ của xưởng trưởng Hồ...

Chủ phòng khó xử nhìn tới nhìn lui giữa hai người.

"Cô gái cô xem..."

Sơ Tranh không để tâm, Lăng Kiều Kiều muốn giúp mình tiêu ít tiền, cô rất tình nguyện.

"Cô ta có thể ra giá, tôi không có ý kiến."

Lăng Kiều Kiều hất cằm lên, giống như chim công đắc thắng: "Vậy phòng này liền bán..."

"Lăng Kiều Kiều, tôi nói cô có thể ra giá, không nói tôi không tăng giá." Năng lực phân tích của con nhóc này không được nha.

Lăng Kiều Kiều: "..."

Lăng Kiều Kiều không muốn cúi đầu trước mặt Sơ Tranh, hít sâu một hơi: "Được, cô ta ra giá bao nhiêu?"

Chủ phòng duỗi ra ba ngón tay.

Trương Tiểu Bình: "Ba trăm?"

Khóe miệng chủ phòng co giật: "Ba ngàn."

Ba trăm đi đâu mà mua được, có chuyện tốt như vậy, ông ta cũng muốn mua đây này.

Đối với thời đại một tháng bình quân hai ba mươi đồng tiền công mà nói, cho dù bọn họ không tiêu pha gì, thì cũng phải mất tám năm mới có thể góp đủ ba ngàn.

Có thể nghĩ, bây giờ ba ngàn này là một khoản tiền lớn đến cỡ nào.

Lăng Kiều Kiều cũng bị giá tiền này làm giật mình.

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực: "Tăng giá không?"

Lăng Kiều Kiều: "..."

Vừa rồi ả đều không hỏi giá cả, làm sao biết đắt như vậy.

"Sao mà đắt thế!" Trương Tiểu Bình thì không có nhiều lo lắng như Lăng Kiều Kiều, trực tiếp mở miệng.

"Thím à, vị trí này của tôi, thím xem đi. Còn có không gian bên trong nữa, tuyệt đối là đáng cái giá này." Chủ phòng vỗ ngực cam đoan.

Nếu như không phải ông ta cần dùng gấp tiền, thì căn bản sẽ không bán phòng này.

Phòng ốc như vậy ở trong huyện thành căn bản không mua được.

"Tôi thấy cũng chẳng đẹp tốt gì..." Trương Tiểu Bình nói: "Thế này mà cậu bán tận ba ngàn?"

Đời này mụ ta còn chưa từng thấy qua ba ngàn đâu.

Chủ phòng: "Thím à, thím không muốn mua thì thôi, tôi không nói nữa là được rồi chứ?"

Sắc mặt Trương Tiểu Bình khó coi, mụ ta quay đầu nhìn Lăng Kiều Kiều.

Lăng Kiều Kiều nắm lấy quần áo, đầu ngón tay cũng đã trắng bệch, ba ngàn nhiều lắm, Lăng Kiều Kiều căn bản không dám làm chủ.

Lúc này trên mặt lúc xanh lúc trắng, gương mặt nóng bỏng.

Ả đã gả tốt như vậy, vì sao vẫn thấp hơn cô một cái đầu?!

"Mua không?" Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn được nữa: "Tôi đang vội."

"..."

Lăng Kiều Kiều có thể mua cái gì chứ.

Ba trăm đồng ả còn có thể làm chủ, ba ngàn đồng trừ phi ả không muốn ở cái nhà kia nữa.

Cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ phòng dẫn Sơ Tranh đi vào.

Chờ Sơ Tranh ra, Lăng Kiều Kiều và Trương Tiểu Bình đều không thấy đâu nữa.

Sơ Tranh cầm chìa khóa lên xe, Văn Thanh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, thấy Sơ Tranh trở về, lập tức ngồi thẳng thân thể.

Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn, kéo người sang phía bên mình, hôn lên mặt hắn.

"Đi đến chỗ Lăng Quân ăn cơm trước."

Văn Thanh ngoan ngoãn gật đầu, nhanh chóng hôn lên mặt Sơ Tranh một cái, sau đó ngồi trở lại.

Sơ Tranh có chút ngoài ý muốn, Văn Thanh chưa từng chủ động như thế.

Bàn tay cô sờ sờ trên đầu Văn Thanh một hồi lâu mới dịch chuyển khỏi, dẫn hắn đi ăn cơm.

Thời đại này không cho phép tư nhân kinh doanh, cho nên Sơ Tranh tìm quan hệ, làm cho Lăng Quân một cái nhà ăn trước.

Lăng Quân ngẫu nhiên đưa chút đồ ăn đã làm sẵn ra ngoài bán, còn có thể kiếm thêm chút thu nhập.

Mặc dù kiếm được không nhiều, nhưng tuyệt đối tốt hơn so với khi cậu ta ở trong thôn.

Tổ hợp thôn bá bất lương cũng ở đây giúp đỡ, không nói kiếm tiền, có phần cơm ăn thì không thành vấn đề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.