Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1426: Ký sự thập niên 70 (1)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】

【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 10%. 】

【 Thu hoạch được một mảnh vỡ thân phận, có muốn xem không? 】

Sơ Tranh đứng trong bóng đêm, bên tai chỉ có giọng nói của Vương Giả.

Còn có thể xem?

"Xem."

【 Đang giải mã mảnh vỡ thân phận... 】

Trước mặt Sơ Tranh xuất hiện một màn hình.

Chữ viết chậm rãi hiện ra trên đó.

【 Mảnh vỡ thân phận 1: Nam. 】

Sơ Tranh chờ phía sau, kết quả dòng chữ kia chỉ hiện đến đó, hoàn toàn không có ý tứ tiếp tục.

Xong rồi?

Thế này mà xong rồi?

Mi đang đùa ta sao?

Nam thì tính là tin tức chó má gì!!

Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Hết rồi?"

【 Tiểu tỷ tỷ, mảnh vỡ thân phận chỉ có một tin tức thôi. 】

Sơ Tranh cảm thấy trong giọng nói của Vương Giả tuyệt đối tràn đầy cười trên nỗi đau của người khác.

"Mi cố ý?"

【 Tiểu tỷ tỷ, vận khí của cô không tốt nha, mảnh vỡ đầu tiên mở khóa ra là cái này, cũng không trách ta được nha. 】

Sơ Tranh: "..."

Được!

Vương bát đản con chó điên nhà mi, chờ đó cho ta.

【 Vậy chúng ta tiếp tục đến vị diện tiếp theo phá sản nào ~ 】

-

"Bốp —— "

Bên tai Sơ Tranh vang lên một tiếng vang giòn, giống như tiếng tát.

Nhưng cô không cảm giác được đau đớn, chắc hẳn không phải đánh cô.

Sơ Tranh mở mắt ra, trước mắt hơi chói, một hồi lâu mới nhìn rõ.

Cảnh trông thấy đầu tiên là một người đàn bà, tóc bút sau ót, quần áo trên người cũ nát, giặt đến trắng bệch, ngay cả giày cũng không đi, chân dính bùn giẫm trên đất.

Đứng đối diện người đàn bà kia là một cô gái tóc bím.

Cô gái đang che mặt, tiếng tát vừa rồi, chắc là đánh ả.

Đứng bên cạnh cô gái là một nam một nữ, nữ đang kéo cô gái, rõ ràng là tư thế bảo vệ

Bên cạnh còn có một số người đứng, nam nữ già trẻ gì cũng có, nhìn bộ dáng chắc là đang xem kịch.

"Nhị thẩm, chị làm cái gì vậy!" Người đàn ông cau mày nói: "Sao có thể đánh trẻ con, cho dù Kiều Kiều làm hỏng đồ của chị, chị cũng không thể đánh người như thế được."

Người đàn bà chỉ vào cô gái kia, giọng cực lớn: "Chú thím biết thứ kia giá trị bao nhiêu tiền không? Bây giờ rơi hỏng thành thế kia, con ranh chết tiệt này còn giảo biện nói nó không làm rơi, chú thím nói đi, việc này nên giải quyết thế nào!"

"Nhị Oa nhà tôi tận mắt nhìn thấy, nó còn giảo biện."

"Ôi nghe lời này xem, Nhị Oa nhà chị nhìn thấy? Nhị Oa nhà chị đương nhiên phải nói giúp chị, con bé nhà tôi không phải cũng nói không làm rơi sao?"

Mụ đàn bà kéo cô gái bím tóc mắng lại.

"Thế nào, bây giờ chú thím còn định không nhận nợ à?!" Người đàn bà lập tức nổi giận, chống nạnh mắng.

Mụ bên kia cũng không chịu yếu thế, rất nhanh hiện trường liền trở thành chiến trường cãi nhau của hai người này, giọng người này che lấp giọng người kia.

Sơ Tranh bị làm cho mi tâm nhảy thình thịch.

Lúc này cô đứng trong đám người, rõ ràng đứng vượt lên cao hơn đám người xem kịch kia một chút.

Không có ký ức, cũng không biết là nhân vật gì.

Đành phải mặt không cảm xúc đứng đấy.

Hai người đàn bà cãi nhau túi bụi, người đàn ông kia vất vả lắm mới kéo được bọn họ ra: "Bao nhiêu tiền, chúng tôi đền, trẻ con làm hỏng đồ mà thôi, có cần thiết phải vậy không?"

"Đền, dựa vào cái gì mà đền, lại không phải con chúng ta làm hư!!" Giọng nói của mụ đàn bà vừa nhọn vừa cao, giống như có thể đâm vào trong đầu người ta vậy.

"Cha... Thật sự không phải là con làm hư."

Cô gái bím tóc dường như bị dọa sợ, cả người đều co rúm lại đằng sau mụ đàn bà.

"Không phải mày thì là ai!"

Ánh mắt cô gái kia quét về phía Sơ Tranh, đáy lòng Sơ Tranh hơi lộp bộp một chút, liền nghe thấy cô gái kia nói: "Là... là... chị... Làm hư."

Sơ Tranh cảm nhận được ánh mắt đưa tới.

Không cần nghĩ...

Cô chính là người chị này.

"Tôi đã biết không phải Kiều Kiều làm mà." Mụ đàn bà lập tức nói: "Con ranh chết tiệt kia, không siêng năng làm việc, chạy lung tung cái gì, còn dám làm hỏng đồ của người khác."

Người đàn bà bên kia cười lạnh, mũi vểnh lên trời vươn tay: "Tôi không quan tâm rốt cuộc là ai làm hư, dù sao cũng là người nhà chú thím, hai mươi đồng, bồi thường tiền!"

"Cái gì?"

Trên mặt người đàn ông viết rõ mấy chữ kinh ngạc.

Sơ Tranh xem như hiểu rõ.

Thời đại này hẳn không phải là hiện đại hoàn toàn.

Có lẽ là đẩy về phía trước chừng mấy chục năm, hai mươi đồng vẫn là một số tiền lớn.

"Thứ kia là vật hiếm, chú cho rằng là cái gì, mua cũng mua không được, hai mươi đồng là đã nể tình chúng ta là thân thích rồi đấy." Người đàn bà khinh bỉ trợn mắt trừng một cái.

"Hai mươi đồng, ăn cướp à!"

Mụ đàn bà lại bùng nổ.

"Tôi cướp tiền? Lời này của thím hài hước quá rồi đấy, cái giá này thím ra ngoài hỏi thử xem, tôi có đòi thêm của thím không!"

"Thứ đồ chơi nát gì mà tận hai mươi đồng?"

"Chính thím kiến thức kém, thì đừng có ở đây la lên cho thêm mất mặt."

"Bà nói ai kiến thức kém?!"

Hai người lại cãi nhau lần nữa, cuối cùng đã dâng cao đến tình trạng động thủ.

Mắt thấy tràng diện mất khống chế, người vây xem lúc này mới ba chân bốn cẳng tách bọn họ ra.

Mụ đàn bà bị người ta túm ra, chân còn không an phận đạp sang bên kia: "Không có tiền, tao nói cho mày biết, nhà tao không có tiền!!"

Sơ Tranh thừa dịp đám người này cãi nhau túi bụi, vụng trộm chuồn từ phía sau.

Bây giờ cô rất ngơ ngác.

Không chuồn chờ đánh người sao?

Vị trí của Sơ Tranh hẳn là ở trong một ngôi làng, chính là loại làng vào những năm 60-70 ấy, khắp nơi đều lộ ra vẻ cũ nát.

Viết hoa một chữ "NGHÈO".

Lúc này tất cả mọi người đi xem náo nhiệt, trong làng đều vắng ngắt.

Sơ Tranh tìm một nơi tiếp thu ký ức trước.

-

Nguyên chủ họ Lăng.

Mẹ nguyên chủ chết sớm, cha rất nhanh lại cưới một người đàn bà khác, người này sinh được một đứa con gái và một đứa con trai.

Bởi vì là mẹ kế, cuộc sống của nguyên chủ không cần nghĩ cũng biết.

Khi còn bé còn hơi tốt một chút, sau khi nguyên chủ có thể làm việc, thì lập tức bị nghiền ép đến không ra hình dáng nữa.

Ở bên ngoài mệt mỏi không chịu được, trở về còn không thể nghỉ ngơi, còn phải làm việc.

Tóm lại một chữ —— thảm.

Mẹ kế cường thế, cha tính cách nhu nhược, bị quản đến sít sao.

Cho nên trong cái nhà này, đều do mẹ kế định đoạt.

Cho dù ngược đãi nguyên chủ, ở vào tình thế như vậy, cũng không ai nói gì, cùng lắm là cảm thấy cô ấy đáng thương.

Bản thân mọi người cũng ăn không no, có ai rảnh mà quan tâm đến chuyện nhà khác.

Về sau nguyên chủ nói chuyện yêu đương với một thanh niên trí thức trong thôn.

Vốn cho rằng chỉ cần có thể gả cho thanh niên trí thức này, thì cuộc sống sau này của cô ấy sẽ tốt lên.

Ai biết cô em gái kia của nguyên chủ, khuyến khích mẹ kế gả nguyên chủ cho một người đàn ông ở thôn bên cạnh.

Nguyên chủ thăm dò được người kia không phải người tốt lành gì, tuổi tác còn lớn nữa.

Mẹ kế cầm tiền của đối phương, lập tức bán cô ấy đi.

Nguyên chủ không chịu đi, đối phương trực tiếp tới cửa cướp người, thanh niên trí thức yêu đương với cô ấy đối mặt với mấy người này, ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra.

Về sau nguyên chủ nghe nói thanh niên trí thức và cô em gái kia của cô ấy ở bên nhau.

Lúc ấy nguyên chủ mới biết được, em gái cô ấy chính là coi trọng thanh niên trí thức này, mới khuyến khích mẹ kế gả cô ấy cho tên lưu manh kia.

Nhưng lúc này nguyên chủ biết cũng không có tác dụng gì.

Về sau mở lại kỳ thi đại học, thanh niên trí thức có thể về lại quê hương, hai người cùng ra ngoài sống vui vẻ, tháng ngày trong mật thêm dầu, trở thành người giàu có đầu tiên trong thôn.

Mà người nguyên chủ gả, thích uống rượu, uống rượu xong lại đánh người.

Vết thương trên người nguyên chủ không thể nào tốt lên được.

Cuối cùng nguyên chủ thật sự không chịu được nữa, thừa dịp người kia uống say, dùng một mồi lửa đốt sạch cả người kia và mình.

*

Thiết lập bối cảnh giá cả gì đó đều là hư cấu, viết lung tung thôi, đừng thay vào hiện thực lịch sử.

Cảm ơn.

Cúi đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.