Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1301: Thiên kim thật giả (7)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Ba phút."

Sơ Tranh nhìn đếm ngược nhắc nhở mụ ta.

"Sao có thể!!" Lần đầu tiên bà Ngô phát hiện thời gian trôi qua nhanh như vậy: "Đồng hồ bấm giờ này của mày có chính xác không đấy?"

"Bà rảnh rỗi nói chuyện với tôi, không bằng nhanh chóng tiếp tục mua đồ đi." Bây giờ mới biết tiêu tiền không dễ dàng à!!

Bà Ngô cắn răng, cơ hồ là chạy ra khỏi cửa hàng, bên cạnh là một tiệm bán giày.

Ông chủ vừa rồi vây xem cửa hàng quần áo sát vách, hỏi quần chúng vây xem đằng sau, biết đây là đang làm gì.

Bà Ngô cũng không đoái hoài tới kiểu dáng mã số gì nữa, trực tiếp giơ tay liền lấy, bảo ông chủ nhanh chóng tính tiền cho mụ ta.

Bà Ngô chuyển tất cả những thứ có thể lấy trong tiệm về phía trước, ông chủ đang cầm máy tính tính tiền, nhưng nhiều giày như thế, giá bán mỗi một đôi lại không giống nhau, ông chủ tính rất chậm.

"Ông nhanh lên!!"

Bà Ngô thúc giục ông chủ, ông chủ ấn máy tính bộp bộp, dùng tốc độ nhanh nhất của mình tính tiền.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm đếm ngược trên điện thoại di động, sắp nhảy về số 0 rồi.

Mười...

Chín...

Tám...

...

Ba...

Hai...

Một...

Đếm ngược trên điện thoại kết thúc, tự động có âm thanh nhắc nhở.

"Đã hết giờ." Sơ Tranh lên tiếng: "Bà không tiêu hết."

Bà Ngô kinh ngạc cứng lại ở đó, biểu cảm trên mặt đổi tới đổi lui, hai mươi phút, nhanh như vậy?

"Hai mươi phút ngắn như thế, ai có thể tiêu hết được!!" Bà Ngô không phục.

"Cho bà tiêu tiền bà còn trách thời gian ngắn?" Bà hay quá!

Vương bát đản quy định như thế, ta nói cái gì rồi?

"Chính bà đồng ý, nhiều người chứng kiến như vậy, bà muốn lật lọng?"

"Tao..."

Bà Ngô nhìn những người vây xem bên ngoài, trên mặt mỗi người là ghen ghét hâm mộ không nói nên lời, hoặc là cười trên nỗi đau của người khác.

Bà Ngô sắc mặt hung ác, đột nhiên nắm chặt số tiền còn lại trong tay, cực kỳ không biết xấu hổ nói: "Số tiền này coi như tiền thuốc men mày đẩy tao!!"

Tiền còn lại còn khoảng tầm một phần ba, bà Ngô sao có thể không nóng mắt.

"..."

Sơ Tranh nhấc chân đi vào trong tiệm.

Bà Ngô ôm tiền lui về phía sau: "Mày muốn làm gì? Mày đừng tới đây, tao nói cho mày biết, tao là người già!"

Sơ Tranh giơ tay nắm chặt cánh tay bà Ngô.

Cũng không biết là bà Ngô đau thật, hay là giả đau, kêu thảm một tiếng.

"Bà nghĩ hay như thế à?"

Sơ Tranh thô lỗ kéo tiền lại, bà Ngô túm chặt không buông, hai người dùng sức, cuối cùng Sơ Tranh trực tiếp động thủ, bà Ngô bị đau, bị ép buông ra.

Bà Ngô trừng mắt nhìn Sơ Tranh, ánh mắt kia giống như một loại rắn độc nào đó, lộ ra từng tia từng tia âm độc và oán hận, giống như Sơ Tranh cướp tiền của mụ ta vậy.

"Chính bà không hoàn thành, trách tôi?" Sơ Tranh không thèm để ý đến ánh mắt của mụ ta: "Nói xin lỗi đi."

"..."

Bà Ngô ngang ngược cả một đời, lúc còn trẻ đã không chịu nhún nhường ai, tuổi tác tăng lên thì ỷ vào mình lớn tuổi, càng không thể nào xin lỗi.

Bây giờ bị Sơ Tranh ép xin lỗi, có thể biết đáy lòng bà Ngô không vui cỡ nào.

Nhưng mà hàng xóm láng giềng vây chật nơi này như nêm cối, bà Ngô muốn chạy cũng không có khe hở.

"Xin... xin lỗi!"

Trên mặt bà Ngô nóng bỏng, so với bị người đánh còn khó chịu hơn.

Sơ Tranh phất phất tiền trong tay: "Nhớ kỹ đi vòng qua cha mẹ tôi, nếu để cho tôi phát hiện..."

Sơ Tranh xích lại gần mụ ta, nói bên tai mụ ta hai câu.

Bà Ngô trừng lớn mắt, không thể tin nhìn cô.

"Mày... mày... mày còn nói Cường Cường không phải do mày đánh!!"

Sơ Tranh sắc mặt bình tĩnh: "Bà không có chứng cứ."

"Nó, chính là nó đánh Cường Cường nhà tôi." Bà Ngô chỉ vào Sơ Tranh, chĩa mỏ ra ngoài la lối: "Nó thừa nhận!!"

Quần chúng vây xem kinh ngạc nhìn về phía Sơ Tranh.

"Tôi không có, bà ta nói hươu nói vượn." Sơ Tranh phủ nhận.

"Vừa rồi chính miệng mày nói!!"

Sơ Tranh vẻ mặt chính trực: "Tôi không nói."

Bà Ngô bị tức đến sắp cơ tim tắc nghẽn, chỉ vào Sơ Tranh, cả người đều run thành cái sàng.

Sơ Tranh nói tiếp: "Tôi có nhiều như vậy tiền, nếu thật sự muốn đánh Ngô Cường, gọi người đánh là được rồi, tại sao phải tự mình động thủ."

Quần chúng vây xem có người cất giọng nói: "Bà Ngô à, chính bà đồng ý với tiểu nha đầu nhà người ta, không hoàn thành được, cũng không cần vu oan cho người ta chứ."

"Đúng thế..."

"Muốn tiền muốn đến điên rồi."

"20 vạn đấy, tôi cũng có thể muốn đến điên."

Bà Ngô: "..."

Rõ ràng chính là con nha đầu chết tiệt này đánh cháu trai mình!

Bà Ngô bây giờ có thêm mấy cái miệng cũng không nói rõ được.

-

Sơ Tranh đi ra khỏi cửa hàng, nhìn thấy ở trên giao lộ có lưu lượng người qua lại lớn cách đó không xa có một chỗ quyên tiền, có học sinh đang ở đó kêu gọi quyên tiền, Sơ Tranh ở ngay trước mặt những người đó, quyên góp toàn bộ số tiền còn lại.

Đám người: "..."

Người nơi này gì cũng làm được, vốn đang nhớ thương khoản tiền kia, khó chịu giống như ăn phải con ruồi.

Nhiều tiền như vậy, cô mẹ nó lại đi quyên góp?

"Cám ơn, cám ơn..." Học sinh kêu gọi quyên tiền không nghĩ tới sẽ có nhiều tiền như vậy, ngơ ngác một hồi lâu mới nói cám ơn.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được một tấm thẻ cảm ơn. 】

Sơ Tranh: "..."

Thế này cũng được?

Sơ Tranh trở lại con đường kia, dưới đủ loại tầm mắt của quần chúng vây xem, nói: "Những thứ vừa rồi, mọi người chia nhau đi."

"!!!"

Sơ Tranh vừa nói dứt lời, hiện trường yên tĩnh vài giây, sau đó mọi người bỗng nhiên phóng tới ba cửa hàng vừa rồi.

Bà Ngô đang chuẩn bị đem những thứ này đi, đều là tiền, cầm bán đi cũng có thể đổi không ít tiền, ai biết những người này đột nhiên xông tới, giơ tay liền cướp.

"Mấy người làm gì thế! Làm gì, đây là của tao!!"

Lợi ích ở trước mặt, mọi người cũng không sợ bà Ngô, giễu cợt nói: "Bà Ngô, người ta đã nói, những thứ này cho mọi người chúng tôi chia nhau."

Bà Ngô gầm thét: "Chia cái gì, đây là của tao, chúng mày dừng tay cho tao!!"

Mụ ta mua, đương nhiên đều là của mụ ta.

Bây giờ những người này muốn chia, bà Ngô tuyệt đối không thể đồng ý.

"Bà Ngô, những thứ này là dùng tiền của nha đầu người ta mua, bà phải hoàn thành lời con bé nói, những thứ này mới thuộc về bà, bà không hoàn thành, đương nhiên không phải là của bà rồi."

"Phi, chúng mày dừng tay hết cho tao..."

Sức của một mình bà Ngô, làm sao có thể ngăn cản nhiều người như vậy.

Những thứ kia rất nhanh bị cướp sạch sẽ, bao gồm cả những thứ trước đó mụ ta mua ở quầy bán quà vặt, đến một bao muối cũng không để lại cho mụ ta.

-

Sơ Tranh làm ra chuyện lớn như vậy, rất nhanh liền truyền ra trong hàng xóm láng giềng, người cướp được đồ thì khen Sơ Tranh một câu, không cướp được đồ thì chỉ có thể chua chua chua.

Mà không ít người đều nói với cha Nhan mẹ Nhan, về sau bọn họ sẽ được hưởng phúc rồi.

Đứa con gái này không cần nuôi ngày nào, trở về còn có tiền như vậy, so với Đỗ Hạ kia thì tốt hơn nhiều.

Cha Nhan mẹ Nhan không biết nên làm ra phản ứng gì.

Rốt cuộc trong tay Sơ Tranh có bao nhiêu tiền, bọn họ không biết.

Nhưng dùng trí thông minh không nhiều của bọn họ ngẫm lại, cũng sẽ không quá nhiều.

Cho nên mẹ Nhan uyển chuyển nhắc nhở Sơ Tranh: "Con gái... tiền trong tay con... tiêu tiết kiệm một chút đi."

"Con giữ lại, về sau lỡ như có việc gì cần dùng gấp... Cha mẹ không có bản lĩnh gì, tình huống trong nhà con cũng nhìn thấy đấy, ủy khuất cho con rồi."

Cha Nhan và mẹ Nhan cũng không có ý tứ đòi tiền cô, chỉ bảo cô tiết kiệm một chút.

Sơ Tranh: "Con có tiền." Nghèo đến mức chỉ còn lại tiền.

Mẹ Nhan ngập ngừng một câu, muốn nói lại không dám nói, cuối cùng thở dài, rời phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.