Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1191: Hắc ám giáng lâm (11)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Quý Lâm không nghĩ tới, mình sẽ bị hai người giải quyết thế này, tức giận đến không biết nên cười, hay nên khóc.

"Làm sao, còn muốn trói tôi lại?"

"Để phòng ngừa vạn nhất."

Sơ Tranh dùng dây thừng tìm được trong xe Quý Lâm, lưu loát trói hắn lại -- thẻ người tốt mang dây thừng làm gì? Muốn trói ai?

Quý Lâm giống như cười mà không phải cười: "Sợ Zombie cắn không đến tôi, giúp đỡ bọn nó à?"

"Sẽ không để cho anh bị cắn."

Bây giờ chính là muốn phòng ngừa anh bị cắn, cho nên mới trói anh lại.

Ta thật đúng là một thiên tài!

May mà Quý Lâm không nghe thấy lời này, nếu không còn không biết tức đến thế nào nữa.

"Rốt cuộc các cô muốn làm gì? Tôi trêu chọc các cô chỗ nào rồi?" Quý Lâm cũng không lộ ra bao nhiêu tức giận, trên mặt thậm chí còn mang theo ba phần ý cười.

Chỉ là trong mắt cất giấu lãnh ý.

"Anh dùng súng chĩa vào tôi trước."

"Cô không theo dõi tôi, tôi sẽ cầm súng chĩa vào cô à?" Quý Lâm quay đầu, mang theo vài phần vô lại nhướn mày: "Ai trêu chọc ai trước? Hả?"

"Tôi không theo dõi anh."

Sơ Tranh cảm thấy mình siêu oan.

Cô rõ ràng là tìm được, sao lại thành theo dõi rồi?

Quý Lâm: "Tôi nhìn thấy cô lén lén lút lút tiến đến, còn nhìn loạn trên xe."

Sơ Tranh: "Vậy anh nhìn thấy tôi theo dõi anh à?"

Quý Lâm: "..."

Vậy thật không có.

Sơ Tranh thấy Quý Lâm không nói lời nào, lập tức bắt bài trả lời: "Tôi đúng lúc đi ngang qua, có xe tới xem một chút, có vấn đề?"

Quý Lâm: "..."

Trên đường cái nhiều xe như vậy, sao hết lần này tới lần khác lại đi nhìn xe hắn!

Quý Lâm trầm mặc vài giây.

"Được, coi như các cô có lý. Nhưng điệu bộ này của cô bây giờ là có ý gì?" Quý Lâm ra hiệu tay bị trói lại của mình.

Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói: "Phòng ngừa anh bị cắn."

Khóe miệng Quý Lâm hơi co giật.

Trói hắn thành thế này, nói phòng ngừa hắn bị cắn?

Xem hắn như đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt à?

Quý Lâm cười: "Tôi thấy cô là muốn dùng tôi đi câu Zombie thì có."

"Tôi sẽ không làm loại chuyện đó."

Sơ Tranh để hắn lên xe.

"Tôi còn có việc." Quý Lâm không chịu lên.

"Việc gì?"

"Tìm người."

Tìm người?

Trong tư liệu cô có, không nói tới Quý Lâm đến đây làm gì, chỉ nói hắn đơn độc hành động, sau đó gặp phải đám người Cố Hòa kia, rồi bị cắn.

"Tìm ai?"

Quý Lâm cười lưu manh vô lại: "Tôi nói cho cô biết, cô sẽ giúp tôi tìm à?"

Cô gái mặt đơ gật đầu: "Ừ."

Quý Lâm đã chuẩn bị xong câu nói tiếp theo, kết quả Sơ Tranh trả lời "ừ", lời kịch hắn chuẩn bị lập tức không cách nào nói được.

Hắn nhẫn nhịn nửa ngày, cũng không nghẹn ra được chữ nào.

Ngày hôm nay hắn ra ngoài không xem hoàng lịch hay là thế nào?

Gặp phải kỳ hoa gì đây?

"Tìm ai?"

Con ngươi Quý Lâm quay một vòng.

Nếu cô muốn giúp đỡ tìm, vậy thì giúp chứ sao.

Sức lao động miễn phí vì sao lại không muốn.

Quý Lâm hất cằm về phía nhà lầu bên cạnh: "Lúc đầu hắn ở nơi này, tôi đã đi lên nhìn qua, trong nhà giữ gìn rất tốt, sau khi mạt thế bắt đầu, hắn hẳn không trở về, có lẽ còn bị vây ở trường học, cũng có thể là ở nơi khác."

"Sao anh xác định được hắn không rời đi? Hoặc là biến thành Zombie?"

"Không xác định." Quý Lâm cười đến ba phần du côn, ba phần xấu xa: "Cho nên, cô còn muốn giúp tôi tìm không?"

Quý Lâm rõ ràng là đang gây hấn.

Sơ Tranh xem như không nghe thấy, bình tĩnh hỏi: "Tìm không thấy thì sao?"

"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Lúc Quý Lâm nói lời này, ý cười thu liễm xuống.

"Hắn là gì của anh?"

"Bạn trai tôi."

"..."

Sơ Tranh xém chút bị sặc nước bọt.

Là bạn trai mà cô hiểu sao?

Quý Lâm quan sát thần sắc Sơ Tranh, nhưng đáng tiếc từ đầu đến cuối Sơ Tranh đều không có chút xíu biến hóa về cảm xúc nào.

Ngược lại là Giang Như Sương đằng sau, bị dọa đến miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt

Lúc này Giang Như Sương chỉ có một ý niệm trong đầu: Mặc dù không biết Tiểu Sơ đang làm gì, nhưng Tiểu Sơ làm gì cũng đúng.

Con ngươi Quý Lâm khẽ híp, chậm rãi nói: "Còn giúp tôi tìm không?"

"Tìm, vì sao lại không tìm." Tìm tới băm ra cho Zombie ăn!

Ánh mắt lạnh như băng của cô gái quét tới.

Quý Lâm bị ánh mắt như thế quét qua, người ở trong tiết trời nóng nực, nhưng vẫn không khỏi hơi rét lạnh.

Ánh mắt kia...

Quá bình tĩnh.

Không giống người.

Quý Lâm bị ý nghĩ này làm giật mình.

Cũng không thể là Zombie chứ?

Quý Lâm nghĩ đến vừa rồi khi cô ấn lấy mình, nhiệt độ xuyên qua làn da truyền đến, hơi yên tâm một chút, là người sống.

Sơ Tranh thô lỗ nhét người lên xe, thuận tay sờ trên đầu hắn hai cái...

Cái gì chứ!

Trông thì ngon mà không dùng được, không mềm chút nào!

"Tôi không ngồi đằng sau!" Quý Lâm đến một chút tự giác của thân là "tù binh" cũng không có.

"Ngồi chỗ nào, trần xe?" Sơ Tranh tính tình tốt hỏi hắn: "Tôi cột anh lên đó?"

Quý Lâm không để ý tới Sơ Tranh, hất cằm về phía tay lái phụ: "Tôi ngồi phía trước."

Sơ Tranh càng muốn nhét hắn vào cốp sau hơn.

Sau khi đáy lòng tuần hoàn phát ra một vòng lời trích thẻ người tốt phải nhịn, mỗi ngày đều phải cố gắng làm người tốt, nhét Quý Lâm vào trên tay lái phụ.

Giang Như Sương muốn lên đằng sau, bị Sơ Tranh ngăn lại: "Lái xe."

"A?"

Giang Như Sương vò đầu, cô ấy biết lái xe, nhưng mà...

"Nhưng mà Tiểu Sơ, tớ không có bằng lái mà?"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Khi Zombie cảnh sát giao thông đuổi theo cậu nhớ chạy nhanh lên."

Giang Như Sương: "..."

Đúng nha.

Bây giờ đã là mạt thế.

Chạy nhanh mới có thể sống sót.

Giang Như Sương lập tức tràn đầy nguyên khí leo lên ghế lái.

Quý Lâm cho là Sơ Tranh lái xe, ai biết đi lên chính là Giang Như Sương.

"Tôi muốn ngồi đằng sau."

Sơ Tranh lên xe, cửa xe đóng lại: "Chính anh yêu cầu ngồi phía trước."

Quý Lâm quay đầu nhìn cô, cười đến có chút ác ý: "Cô không sợ tôi quấy rối khi cô ta lái xe, thì cứ để tôi ngồi phía trước, dù sao tôi cũng không ngại cùng các cô đồng quy vu tận, dù sao thế giới này cũng rất khốn kiếp."

Giang Như Sương: "..."

Quý Lâm chỉ bị trói tay, chân và thân thể đều có thể động.

Sơ Tranh lấy dây thừng ra chuẩn bị buộc Quý Lâm lên ghế ngồi.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô còn nhớ rõ hắn là thẻ người tốt của cô không? 】 Vương Giả gầm thét ngăn cản Sơ Tranh.

Quý Lâm nhìn thấy Sơ Tranh cầm dây thừng lên, lại buông xuống, sau đó lại lần nữa cầm lên, rồi lần nữa buông xuống.

Sau khi lặp đi lặp lại ba lần, Sơ Tranh xuống xe, xách hắn tới đằng sau.

Giang Như Sương thở phào, nổ máy xe, chuyển xe ra khỏi ngõ nhỏ: "Tiểu Sơ, chúng ta đi bên nào đây?"

Sơ Tranh hồi tưởng lại lời vừa rồi Quý Lâm nói.

Cô quay đầu nhìn Quý Lâm đang muốn để mình ngồi thoải mái hơn bên cạnh: "Trường học nào? Đi như thế nào?"

"Tôi làm sao biết, tôi cũng lần đầu tiên tới." Quý Lâm thốt ra, trong xe trầm mặc vài giây, Quý Lâm lần nữa lên tiếng: "Hình như là trường trung học Đệ Tam."

Không có hướng dẫn, cho dù chỉ là một huyện thành, muốn tìm một chỗ, cũng rất tốn sức.

Sơ Tranh không nhìn thấy trường trung học Đệ Tam, ngược lại là trông thấy không ít Zombie mặc đồng phục của trung học Đệ Tam.

Quý Lâm gác chân lên thành ghế tay lái phụ, phách lối tuỳ tiện rung chân, nhìn qua cả người đều rất buông lỏng, tuyệt không quan tâm tình cảnh của mình.

Hắn quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ngẫu nhiên trông thấy Zombie, làm đáy mắt hắn sinh ra mấy phần chán ghét và bực bội, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, thì không nhìn thấy gì nữa.

"Tiểu Sơ, hình như trung học Đệ Tam đi bên này." Giang Như Sương phân biệt cột mốc đường trên đường phố: "Nhưng phía trước hình như rất nhiều Zombie, chúng ta còn đi qua không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.