Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1169: Y kiến khuynh tâm (26)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Úc Giản đi lấy xe, một mình Sơ Tranh đứng chờ ở cửa.

"Tiểu Sơ..."

Nghe thấy âm thanh, Sơ Tranh quay đầu nhìn lại, Hàn Tĩnh đi từ bên trong ra, mùi rượu nồng đậm đập vào mặt.

"Tiểu Sơ, thật sự là em rồi, anh còn tưởng rằng nhìn lầm." Hàn Tĩnh giơ tay liền muốn kéo cô: "Tiểu Sơ, gần đây em đều trốn tránh anh, em có biết anh khó chịu cỡ nào không?"

Sơ Tranh tránh khỏi tay Hàn Tĩnh: "Hàn tiên sinh, chúng ta đã không có bất cứ quan hệ gì, đừng tìm chết."

Hàn Tĩnh giống như nghe không hiểu lời cô nói: "Tiểu Sơ em cho anh một cơ hội, để anh giải thích cho em có được không?"

Lén lút muốn ở cùng Mục Khả Khả là ngươi, hiện tại đã cho các ngươi ở bên nhau, sao còn quấn lấy không buông?

Khăng khăng phải phải ăn trong bát nhìn trong nồi à?

Sơ Tranh ngăn chặn bão táp mưa đạn loạn thất bát tao trong đầu, duy trì được hình tượng cao quý lãnh diễm: "Chúng ta không có gì để nói nhiều."

"Tiểu Sơ em còn nhớ thời đại học không, chúng ta cùng nhau đến trường, cùng nhau đọc sách, còn có chúng ta cùng đi xem mưa sao băng..."

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, nói: "Trở về tôi liền nằm viện vài ngày."

Nguyên chủ không có ý định đi, nhưng Hàn Tĩnh mặt dày mày dạn cầu xin cô ấy, nguyên chủ không tiện từ chối, chỉ có thể đi, còn không dám nói cho Hàn Tĩnh biết chuyện mình sinh bệnh.

Hàn Tĩnh không biết có việc này, biểu cảm cứng lại: "Tiểu Sơ, anh..."

-

Sơ Tranh và Hàn Tĩnh còn chưa nói được vài câu, Mục Khả Khả vô cùng tức giận xuất hiện, chỉ vào Sơ Tranh chính là mắng to một trận: "Mật Sơ Tranh rốt cuộc cô có biết xấu hổ không?!"

Hàn Tĩnh thấy Mục Khả Khả xuất hiện, có chút bối rối nhìn Sơ Tranh một chút.

"Cô và Hàn Tĩnh đã chia tay, còn muốn quấn lấy anh ấy tới khi nào?" Giọng nói của Mục Khả Khả hơi lớn, lúc này người ra vào không ít, có người ngừng chân quan sát.

Nghe thấy lời kia của Mục Khả Khả, đại khái tưởng là tiết mục bạn gái cũ dây dưa, bị bạn gái hiện tại phát hiện...

Ánh mắt rơi vào trên người Sơ Tranh, không khỏi nhiều hơn mấy phần kỳ quái.

Mục Khả Khả tiếp tục giận dữ mắng mỏ: "Rốt cuộc cô muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho Hàn Tĩnh?"

"Tôi bỏ qua cho hắn ta?" Ngữ điệu Sơ Tranh băng lãnh: "Là Hàn Tĩnh nhà cô bỏ qua cho tôi mới đúng."

Sơ Tranh cũng không nghĩ tới, trước đó Mục Khả Khả đã nghe ghi âm, mà bây giờ lại còn cảm thấy là cô dây dưa với Hàn Tĩnh.

Rốt cuộc não cô ta tàn đến mức độ nào vậy?

Hàn Tĩnh chột dạ, lôi kéo Mục Khả Khả, không muốn tiếp tục náo loạn: "Khả Khả, đừng nói nữa, thân thể cô ấy không tốt, đừng kích thích cô ấy, chúng ta về trước đi."

"Trở về? Về đâu? Cô ta cứ luôn dây dưa với anh như thế, anh muốn tùy ý cho cô ta tiếp tục như vậy à?" Mục Khả Khả không nghe Hàn Tĩnh: "Anh không thể bởi vì cô ta có bệnh tim mà cứ nhân nhượng cô ta như thế? Cuộc sống của chúng ta có còn tốt đẹp nổi nữa không?"

Sơ Tranh: "..."

Ngươi nói như vậy ta cũng có chút muốn mắc bệnh.

"Mọi người nói nghe một chút đi, cô ta đã chia tay với bạn trai tôi, bây giờ còn quấn lấy bạn trai tôi." Hốc mắt Mục Khả Khả đỏ lên, khóc lóc kể lể với đám người xung quanh: "Trái tim cô ta không tốt, không chịu nổi kích thích, bạn trai tôi lo lắng kích thích đến cô ta, một câu nặng lời cũng không dám nói, nhưng tiếp tục như thế, chúng tôi còn sống thế nào nữa?"

Bộ dáng ủy khuất của Mục Khả Khả, lập tức gây nên quần chúng vây xem đồng tình.

"Không phải chứ, không biết xấu hổ như vậy?"

"Chia tay cũng đừng có dây dưa nữa, con gái phải có lòng tự trọng tự ái..."

"Đúng đấy, hiện tại người ta cũng đã có bạn gái, còn dây dưa như thế, quá thiếu đạo đức đi."

Quần chúng vây xem xung quanh lên tiếng nghị luận, cũng không ảnh hưởng đến Sơ Tranh, cô dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Mục Khả Khả: "Mục Khả Khả, Hàn Tĩnh, hai người có muốn xem chút kích thích không?"

Đáy lòng Mục Khả Khả và Hàn Tĩnh đồng thời hơi lộp bộp một chút.

Hàn Tĩnh cũng không nghĩ tới Mục Khả Khả sẽ xuất hiện, mà Mục Khả Khả trông thấy Hàn Tĩnh đứng chung một chỗ với Sơ Tranh, làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.

Đáy lòng Hàn Tĩnh hốt hoảng, lôi kéo Mục Khả Khả: "Khả Khả, đừng nói nữa, chúng ta đi..."

Mục Khả Khả ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng không dám đối đầu chính diện với Sơ Tranh. Trong tay cô còn nắm giữ một video như thế, Hàn Tĩnh kéo cô ta rời đi, Mục Khả Khả cũng không phản đối, chỉ là đáy lòng oán hận.

Hai người vừa mới quay người, liền nghe thấy giọng nói lạnh như băng vang lên từ đằng sau: "Tôi cho hai người đi rồi?"

-

Úc Giản vừa lái xe tới đã nhìn thấy không ít người vây quanh, cả trái tim đều nhấc lên, lo lắng Sơ Tranh xảy ra chuyện gì, hắn cấp tốc xuống xe, xuyên qua đám người: "Tiểu Sơ!"

"A... Rất đẹp trai nha!"

"Tiểu ca ca này là minh tinh sao? Ông trời của tôi, sao có thể đẹp như thế, hôm nay thả cá chép quả nhiên hữu dụng!"

"Giọng cũng rất dễ nghe."

Úc Giản vừa xuất hiện, các cô gái trẻ tuổi trong đám người liền không nhịn được kinh hô, thậm chí còn có người lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Úc Giản đi đến bên người Sơ Tranh: "Xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì."

Thấy Sơ Tranh không có việc gì, đáy lòng Úc Giản và cả trái tim dần dần rơi xuống, không có việc gì là tốt rồi.

Nhiều người như vậy vây ở đây, hắn suýt cho là cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

Ánh mắt Úc Giản quét qua người đối diện, khá quen.

Úc Giản nhìn chằm chằm gã đàn ông đối diện vài giây, đột nhiên nhớ tới người kia là ai, đáy lòng trong nháy mắt dâng lên sự khó chịu.

Người này là bạn trai cũ của cô.

Mà Hàn Tĩnh cũng nhận ra người trước mặt này là ai, trước đó ở bệnh viện, bác sĩ chủ trị mà Tiểu Sơ kiên trì muốn đổi, sao bọn họ lại ở cùng nhau?

Đúng, lúc trước hắn nhìn thấy mình và Mục Khả Khả... Có phải là hắn nói gì với Tiểu Sơ không?

Nhất định là...

Nhất định là như vậy, bằng không thì sao Tiểu Sơ lại phát hiện ra chuyện của hắn ta và Mục Khả Khả?

"Bọn họ là thế nào vậy?" Úc Giản thấp giọng hỏi Sơ Tranh.

"Em có thể giải quyết." Sơ Tranh ra hiệu Úc Giản đừng quản, nhìn Hàn Tĩnh và Mục Khả Khả, bình tĩnh nói: "Các người nói xấu tôi xong, lại muốn bỏ đi à?"

Mục Khả Khả lúc này làm gì có khí thế như vừa rồi nữa: "Cô... cô muốn thế nào?"

Sơ Tranh không bảo bọn họ xin lỗi, rất độ lượng nói: "Nói rõ ràng, rốt cuộc là tôi quấn lấy Hàn Tĩnh, hay là Hàn Tĩnh quấn lấy tôi."

Hàn Tĩnh: "..."

"Rõ ràng chính là cô quấn lấy Hàn Tĩnh." Mục Khả Khả cũng không tin đoạn ghi âm Sơ Tranh cho cô ta nghe, cô ta tin tưởng Hàn Tĩnh.

Trước kia Mật Sơ Tranh thích Hàn Tĩnh như vậy, sao đột nhiên lại không thích?

Nghĩ như vậy, Mục Khả Khả càng thêm tin chắc là Sơ Tranh quấn lấy Hàn Tĩnh.

Sơ Tranh: "Hàn Tĩnh anh nói."

"Tôi không quấn lấy cô." Hàn Tĩnh đương nhiên sẽ không thừa nhận, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: "Khả Khả, chúng ta đi."

"Anh qua đây chút." Sơ Tranh giơ tay gọi nhân viên đón khách ở cổng qua: "Màn hình ở cổng này là của các anh à?"

"Đúng thế."

"Tôi thuê một tiếng."

Hàn Tĩnh giống như biết Sơ Tranh muốn làm gì, lập tức quay đầu, nổi giận gầm lên một tiếng: "Tiểu Sơ cô không nên làm quá tuyệt tình!?"

Sơ Tranh khí định thần nhàn hỏi: "Vậy là ai quấn lấy ai?" Thế này mà đã gọi là làm quá tuyệt tình? Khi ngươi tùy ý cho bạn gái ngươi nói xấu ta, sao không nghĩ đến tuyệt tình đi!

Có thể là câu chuyện đột nhiên đảo ngược, quần chúng vây xem đều an tĩnh lại, ánh mắt dao động trên người Hàn Tĩnh và Sơ Tranh.

Những ánh mắt kia khiến sắc mặt Hàn Tĩnh đỏ bừng lên, đáy lòng có một cỗ lửa giận, từ từ thiêu đốt.

Sơ Tranh đợi gần ba mươi giây, quay đầu nói với nhân viên đón khách: "Đi..."

"Là tôi quấn lấy cô." Hàn Tĩnh lên tiếng: "Là tôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.