Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1141: Vấn tiên hoàng tuyền (5)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Còn xuất hiện ở đây...

Tinh Kiều đang ngửa đầu nhìn Sơ Tranh, Sơ Tranh hơi rũ mắt, chậm rãi nói gì đó với cậu bé, sau đó đột nhiên nhìn sang phía cô ta bên này.

Đáy lòng Tinh Nhị tiểu thư lửa giận khó nhịn, vừa định phát tác, lại đột nhiên phát giác cô giống như không phải đang nhìn mình.

Nơi này chỉ có một mình cô ta, không phải nhìn cô ta... Vậy thì nhìn ai?

Nghĩ đến chuyện phát sinh trong trang viên, Tinh Nhị tiểu thư không khỏi bốc lên khí lạnh, không phải là thật sự có quỷ phá chứ?

Tinh Nhị tiểu thư trông thấy Sơ Tranh đi về phía mình, nhưng cô không nhìn mình, mà là vượt qua cô ta, đi đến đằng sau xe.

Đằng sau xe của Tinh Nhị tiểu thư, chính là một mảnh cỏ lớn xanh mơn mởn.

Sơ Tranh đi lên liền nắm chặt một cụm cỏ.

Trong không khí lập tức có hình ảnh 3D ném ra.

Số hiệu của sinh vật không biết: B67

Tên của sinh vật không biết: Không

Đẳng cấp: 4

Linh trị dao động: 96

Năng lực sinh tồn: Yếu

...

Ghi chú: Xin đừng tổn thương hoa hoa cỏ cỏ, bảo vệ hoa cỏ người người đều có trách nhiệm.

Sơ Tranh: "..."

Loại ghi chú này vì sao lại ở trên đây?

"Chủ nhân, có thể là bởi vì bản thể của nó là thực vật?" Người máy phát biểu cái nhìn của mình.

Sơ Tranh: "..." Đây là thực vật bình thường sao?

"Tổn thương nhân loại làm gì?"

Phiến cỏ trên xe kia lắc lư đến kịch liệt, giống như đang run rẩy.

"Ta... Ta không thương tổn cô ta." Thanh âm của B67 là giọng của một cô gái nhỏ yếu ớt, từ thanh âm cũng có thể nghe ra được sự sợ hãi.

"Ngươi muốn nói cho ta biết xe này gặp nạn là ngoài ý muốn?"

B67: "..."

Cỏ nhỏ đong đưa lợi hại hơn.

Sinh vật không biết được ghi lại trong tủ hồ sơ, đối với quản lý viên có quyền sinh sát sinh vật không biết như Sơ Tranh, đều có một loại e ngại theo bản năng.

"Không... Không phải ta." B67 mang theo tiếng khóc nức nở: "Không phải ta làm, là một tên kỳ quái, nó... Nó làm ra."

"Kỳ quái thế nào?"

B67: "Chính... chính là rất đáng sợ."

Năng lực sinh tồn của B67 không mạnh, hiện tại nó không tính là sống nhờ, chỉ có thể coi là lót trên xe của Tinh Nhị tiểu thư, bởi vì nó thích xe của Tinh Nhị tiểu thư, hóng mát rất thoải mái.

Sơ Tranh đối với lý do này cũng không biết phải phun tào thế nào.

"Vị tiểu thư này..." Có người từ phía trước đi tới: "Đây là hiện trường phát hiện án, xin cô đừng đứng ở chỗ này."

Sơ Tranh thấp giọng nói với B67: "Đi theo ta."

"Ta... Ta không trái với quy tắc." Đám cỏ xanh mơn mởn trên xe run như bị bệnh Parkinson.

"Phối hợp điều tra."

"..."

Cỏ nhỏ oa một tiếng, rời khỏi xe của Tinh Nhị tiểu thư, hội tụ thành một gốc cỏ nhỏ, rơi vào trong lòng bàn tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh đi trở về, Tinh Nhị tiểu thư cổ quái nhìn cô.

Cô ta trực tiếp giơ tay ngăn cô lại: "Vừa rồi cô làm gì?"

"Từng nhắc nhở cô rồi, bớt đi đường ban đêm." Sơ Tranh đẩy tay Tinh Nhị tiểu thư ra, mang theo Tinh Kiều nghênh ngang rời đi.

Tinh Nhị tiểu thư: "..."

-

Căn cứ vào khẩu cung của B67, sinh vật không biết hại Tinh Nhị tiểu thư kia không phải là lần đầu tiên xuất hiện, nó đã nhìn thấy nhiều lần.

Nhưng giữa sinh vật không biết không có chuyện gì, đều là ngươi làm của ngươi, ta chơi của ta, chỉ cần không vượt quá ranh giới, mọi người thậm chí có thể bình an vô sự làm một hồi chuyện xấu.

B67 oa oa oa uốn nắn: "Ta... Ta chỉ hóng gió, không làm chuyện xấu."

Tinh Kiều không chớp mắt nhìn B67, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khốc soái, cuối cùng cũng có mấy phần tò mò hiện ra.

Lúc trước thứ cậu trông thấy đại đa số đều là một đống đồ chơi đen như mực, hoàn toàn không thấy rõ rốt cuộc là cái gì.

Nhưng hiện tại cậu thấy rất rõ ràng.

Sơ Tranh liếc nó một chút, B67 trong nháy mắt không dám khóc nữa, tiếp tục khai.

Bản thể của sinh vật không biết kia là một con sói màu trắng, tốc độ rất nhanh, chạy như trận gió, đẳng cấp cao hơn B67 rất nhiều, nó trông thấy liền sợ hãi.

Sơ Tranh kiểm tra trong kho hồ sơ một chút, bản thể là sói ngược lại có một ít, nhưng màu trắng thì không có.

Vậy chính là loại không có hộ khẩu.

Sơ Tranh bực bội đập tan hình chiếu, gần đây sao lại nhiều con không có hộ khẩu thế chứ.

"Nó... Nó giết người phụ nữ kia." B67 yếu ớt nói.

"Vì sao?"

"Không, không biết." B67 run rẩy thành người mắc bệnh Parkinson siêu nghiêm trọng: "... Chắc là như thế sống nhờ sẽ càng nhanh hơn."

"Sống nhờ là cái gì?" Tinh Kiều lặp đi lặp lại nghe thấy, cuối cùng nhịn không được đặt câu hỏi.

Sơ Tranh liếc cậu bé một cái, đơn giản giải thích một chút về sinh vật không biết là gì.

Sống nhờ bình thường là âm thầm ẩn náu chờ cơ hội thay thế.

Nhưng cũng có sống nhờ đơn giản thô bạo, ví dụ như khi nhân loại vừa chết, túm lấy thời cơ sống nhờ, đây chính là nguyên nhân vì sao có người sau khi trải qua tử vong, bất ngờ đại biến tính tình.

Trải qua Vấn Tiên Lộ xác nhận, sống nhờ được cấp cho chứng nhận, thuộc về sống nhờ hợp pháp.

Sống nhờ hợp pháp thường là sinh vật không biết không có nguy hại, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, chỉ là muốn thay người chết tiếp tục làm bạn với thân nhân họ.

Sống nhờ phi pháp chính là không có chứng nhận của Vấn Tiên Lộ, sinh vật không biết này hoặc là vì ăn, hoặc là vì thỏa mãn dục vọng của mình.

Có thể không tiếc chế tạo ra chuyện ngoài ý muốn, hại chết nhân loại bọn họ muốn sống nhờ.

—— Sống nhờ vào vật chết không cần chứng nhận, tùy tiện ở, đương nhiên không thể để cho vật chết đột nhiên động, dù sao như thế rất dễ dàng bị nhân loại "tố cáo".

Tinh Kiều bị nhét nhiều thứ như vậy, cũng không lộ ra nghi hoặc, rất nhanh liền tiếp nhận, còn xách ra một vấn đề: "Bọn nó cũng có tình cảm?"

"Có."

Sinh vật không biết chỉ là hình thể không giống với nhân loại.

Còn lại cũng không có gì khác biệt so với nhân loại.

Có sinh vật không biết ở bên cạnh nhân loại lâu, thậm chí sẽ sinh ra tình cảm, cho dù đối phương không nhìn thấy nó, cũng không nghe thấy nó.

Loại chuyện này trái với quy tắc, sinh vật không biết sống nhờ phi pháp không phải số ít.

-

Vấn Tiên Lộ.

Tinh Kiều không biết trong tòa thành thị này, còn có một nơi như vậy, con đường này đều là kiến trúc cổ, cùng những toàn cao ốc bên ngoài quả thực tựa như hai thế giới.

Tinh Kiều kiểm tra bản đồ một chút: "Trên bản đồ không có nơi này."

"Ừ, khi thành thị quy hoạch đã vạch nơi này thành điểm mù."

Sơ Tranh dẫn cậu bé đi vào bên trong, cửa hàng hai bên đường, có mở ra, có đóng chặt, nhìn qua rất là quạnh quẽ.

"Sơ Tranh tiểu thư."

Tinh Kiều ngẩng đầu, chỉ thấy trên lầu hai bên cạnh, có một cái đầu nhô ra, đội một chiếc mũ hề.

"Tạ Thời."

Sơ Tranh kêu một tiếng.

Tạ Thời trực tiếp nhảy cửa sổ xuống.

Con ngươi Tinh Kiều hơi trừng lớn.

Tuy nói là tầng hai, nhưng tầng hai này, so với tầng hai bình thường cao hơn không ít, cậu ta cứ nhảy xuống như vậy?

Có thể là kỳ quái vì Sơ Tranh thế mà lại dẫn theo một cậu nhóc, ánh mắt của Tạ Thời không tự chủ được đặt ở trên người cậu bé.

Sơ Tranh: "Đi gọi Liễu Trọng đến số 13."

Tạ Thời hơi kinh ngạc: "Cậu ấy chính là người kế nhiệm số 13?"

Sơ Tranh gật đầu.

"Xin chào, anh tên là Tạ Thời." Tạ Thời lập tức hữu hảo vươn tay về phía Tinh Kiều: "Đồng nghiệp của em, cũng là đồng bạn của em."

Tinh Kiều hơi chần chờ, vươn tay, nắm một chút: "Tinh Kiều."

"Tên dễ nghe quá, em bao nhiêu tuổi?" Tạ Thời giơ tay liền muốn nhéo khuôn mặt Tinh Kiều, Tinh Kiều nhíu mày tránh đi, trên gương mặt khốc soái lộ ra mấy phần không vui.

Tạ Thời nhíu mày, thu tay lại: "Sơ Tranh tiểu thư, cô thuê lao động trẻ em đến nghiện sao?"

Tinh • lao động trẻ em • Kiều: "..."

Sơ Tranh: "..."

Ta có biện pháp nào!

Người ứng cử này cũng không phải ta chọn mà!!

"Cậu nói nhảm nhiều thế làm gì?"

"Đi ngay đi ngay." Tạ Thời lập tức chạy về phía nhà Liễu Trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.