Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1024: Xa gửi quãng đời còn lại (18)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chuyện phát sinh trên yến hội lúc ấy, cũng không khó điều tra.

Càng không nói Dư Khải còn để người phụ nữ của mình đến hạ thuốc cho Sơ Tranh.

Người phụ nữ kia thấy tiền sáng mắt, rất nhanh liền hạ thủ đến sạch sẽ.

Cầm tiền liền biến mất.

Khi Dư Khải biết Dư Tẫn đang điều tra, thì tin tức của gã và Tống Yên Nhiên đang giống như hoa tuyết, tung bay khắp mọi nơi.

Dư Khải không sợ những tin tức bên lề này.

Nhưng mà...

Dư Tẫn đang điều tra gã.

Vì Tống Sơ Tranh kia.

Dư Tẫn trở lại Dư gia, cũng không có thủ đoạn kịch liệt gì.

Nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, những người trước đó phản đối hắn, hiện tại đã không thấy tung tích.

Sống hay chết cũng không ai biết.

Thủ đoạn của Dư Tẫn cũng giống như con người hắn vậy, trong bông có kim, làm cho người ta không thể nhìn thấu.

Dư Khải lái xe, đi về phương hướng sân bay.

Gã phải rời khỏi nước, đi trốn tránh.

Nhưng xe của gã còn chưa tới sân bay, thì đã bị người cản lại.

"Chú Bạch..."

Dư Khải nhìn người ngoài xe, trên mặt ráng nở nụ cười.

"Tam thiếu gia, đắc tội." Chú Bạch mang theo sự lễ độ của quý tộc: "Mang Tam thiếu gia đi."

Dư Khải nhìn người bên ngoài, muốn liều mạng một lần.

Dư Khải chậm chạp đẩy cửa xe ra, thừa dịp người bên kia còn chưa tới, bỗng nhiên dùng cửa xe, đụng vào người đứng gần nhất.

Chú Bạch đối với chuyện này tuyệt không ngoài ý muốn, bình tĩnh nhìn trò hề này.

Dư Khải rất nhanh bị mang về, chú Bạch mỉm cười: "Tam thiếu gia, chơi đủ chưa?"

Dư Khải: "..."

-

Dư Khải không biết mình bị đưa tới nơi nào, trên đầu gã bị trùm một miếng vải đen.

Lúc này miếng vải đen bị mở ra, Dư Khải thích ứng với tia sáng, liếc thấy người đàn ông ngồi ở trên ghế sofa đối diện.

Hắn mặc chiếc áo len sáng màu, dễ chịu lại rộng rãi, như không có xương cốt ngồi trên ghế sofa, cầm trong tay chuỗi Phật châu, từ từ gảy.

Phật châu...

Từ khi hắn trở lại Dư gia, Dư Khải từng thấy hắn cầm hết thảy 3 lần.

Mỗi lần đều sẽ có người... Trả giá đắt.

"Ngũ đệ..." Dư Khải kêu một tiếng, lại cuống quít đổi giọng: "Tẫn gia, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi."

Hiện tại hắn là gia chủ, không thể tiếp tục gọi Ngũ đệ.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa ngước mắt: "Sai chỗ nào?"

"Tôi không nên có tâm tư với Tống tiểu thư, tôi thật sự không biết ngài quan tâm cô ấy như vậy." Dư Khải dám động thủ, chính là vì cảm thấy một người phụ nữ mà thôi.

Gã là thiếu gia Dư gia, cho dù hiện tại không thể thượng vị, nhưng Dư Tẫn dù thế nào cũng phải cho chút mặt mũi.

Nhưng gã không nghĩ tới chính là, phản ứng của Dư Tẫn không hề giống như gã đoán.

Lúc ấy Dư Tẫn ném người ở đó, gã làm sao có thể nghĩ đến chuyện xa hơn được.

Nếu như biết, gã nào dám động thủ.

"Anh nên học tập Nhị ca anh nhiều hơn một chút." Dư Tẫn cúi đầu xuống, nhìn Phật châu trong tay mình.

"Tôi biết sai rồi." Mặt mũi Dư Khải tràn đầy hối hận, cuống cuồng thương lượng với Dư Tẫn: "Cuối cùng người kia cũng là Tống Yên Nhiên, tôi không đụng đến một sợi tóc của Tống tiểu thư, ngài đại nhân đại lượng, nể tình chúng ta là anh em, bỏ qua cho Tam ca lần này đi."

Trong phần hối hận này, có bao nhiêu chân thành, thì không ai được biết.

Dư Tẫn giống như hơi mệt, hắn đứng dậy, lơ đãng nói: "Đừng để Tam ca kêu quá lớn tiếng, đêm hôm khuya khoắt nhiễu dân không tốt lắm."

-

Sơ Tranh còn chưa ra tay, Dư Khải đã nằm bệnh viện.

Nhưng thế này cũng không hề trở ngại kế hoạch giáo huấn gã của Sơ Tranh.

"Là chỗ này sao?"

"Không sai, chính là chỗ này." Hoa Xán gật đầu.

"Rách nát như vậy?" Dư gia phá sản?

Hoa Xán cũng cảm thấy bệnh viện này có chút rách nát.

Bên ngoài là hai tòa kiến trúc đứng sừng sững, lác đác lưa thưa vài ngọn đèn.

Nếu như không phải trên đường cái bên ngoài là xe tới xe đi, một bên khác là cao ốc san sát, đèn hoa rực rỡ, thì hắn còn tưởng rằng đây là bệnh viện ở một thị trấn nhỏ nào đó.

Dư Khải là thiếu gia của một gia tộc lớn, dù sao cũng phải ở loại bệnh viện tư nhân hình thức quý tộc mới đúng chứ?

Ai biết lại nằm trong cái bệnh viện rách nát như vậy.

"Ngay ở tầng ba." Hoa Xán có chút bận tâm: "Tống tiểu thư, cô muốn làm gì thế? Tôi nghe ngóng được, Dư Khải rất thảm, về sau chỉ sợ làm đàn ông cũng không được, cô đừng gây ra án mạng đấy nhé."

Sơ Tranh đẩy cửa xe ra, bóng đêm bao trùm lấy cô, lập tức che kín sắc mặt của cô.

"Tôi tìm hắn tâm sự." Bình Tĩnh, lãnh đạm, không chứa chút tình cảm.

"..."

Đối với câu nói này Hoa Xán biểu thị rất hoài nghi.

Thật sự sợ một ngày nào đó bị tóm vào đồn tra hỏi.

Dư Khải bị ném ở cái bệnh viện nát này, người Dư gia cũng không dám tới vớt.

Trò cười, ai mà dám đến cứu người xui xẻo vừa bị đương gia tân nhiệm giáo huấn chứ.

Dư Khải đây là đụng vào họng súng.

Không chỉ là giáo huấn đơn giản như thế.

Mà còn là lập uy.

Để những đứa con mà lão già Dư gia lưu lại hiểu rõ rằng, hắn không phải không dám động đến bọn họ, mà chẳng qua là trước đó chưa chạm tới ranh giới cuối cùng, hắn khinh thường đi động, giữ cho bọn họ một con đường sống mà thôi.

Lúc này toàn thân Dư Khải bị bao kín như cái bánh chưng, nằm trên giường bệnh rên hừ hừ.

Trong phòng bệnh cũ nát tản ra mùi nước khử trùng thấp kém.

Dư Khải đau đến căn bản không ngủ được.

Ngay khi Dư Khải hừ hừ, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra.

Cửa bệnh viện cũng có điểm đặc sắc.

Khi mở ra sẽ có âm thanh kẹt kẹt kéo dài.

Dư Khải tưởng là y tá kiểm tra phòng, nhìn cũng không thèm nhìn, kéo cuống họng hô: "Rót cho tôi cốc nước, thời gian dài như thế cũng không có ai, các người làm việc thế nào vậy!!"

Dư Khải rống xong, phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh.

Ngay lúc gã cảm thấy kỳ quái, trước mặt nhiều thêm một ly nước.

"Có mắt không, không nhìn thấy ông đây bây giờ..."

Giọng nói của Dư Khải im bặt lại.

Đứng trước mặt làm gì có y tá nào, rõ ràng là kẻ cầm đầu dẫn đến gã biến thành như vậy.

Gã cũng không biết vì sao, lúc này vừa nhìn là có thể phân biệt ra được cô và Tống Yên Nhiên.

Dư Khải kinh hoảng nhìn ra ngoài cửa.

Không nhìn thấy Dư Tẫn.

"Cô... cô tới làm gì?" Con mắt Dư Khải lộ ra bên ngoài, mang theo phẫn nộ và khủng hoảng.

Phẫn nộ là đối với cô.

Khủng hoảng là đối với Dư Tẫn.

Sơ Tranh bình tĩnh hỏi: "Không uống nước à?"

"..."

Gã uống cái rắm chứ uống!

"Cô còn muốn thế nào?"

Sơ Tranh buông ly nước kia xuống: "Đáng tiếc."

Dư Khải: "??"

Lúc Sơ Tranh tiến vào, Dư Khải tưởng rằng là Dư Tẫn đưa cô sang đây xem trò cười của mình.

Nhưng rất nhanh Dư Khải liền biết mình suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

Người này căn bản không có ý định bỏ qua cho gã.

-

Sơ Tranh đi ra khỏi bệnh viện, Hoa Xán chờ ở phía xa, thấy cô ra: "Tống tiểu thư, không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Có thể xảy ra chuyện gì."

Hoa Xán rất muốn hỏi, vị kia còn sống không?

Nhưng nghĩ lại, Tống tiểu thư hẳn sẽ không trắng trợn như thế.

Sơ Tranh lên xe, Hoa Xán nhanh chóng nổ máy xe.

Sơ Tranh bớt chút thời gian hỏi đến Tống gia: "Tống gia mấy ngày nay thế nào?"

"Tin tức quá nhiều, gần đây Tống gia khá thu liễm, chỉ là Tống Yên Nhiên được đưa đến bệnh viện một lần, nhưng rất nhanh liền được đón về, tạm thời không có gì đặc biệt."

Những tin tức này Hoa Xán đều có thu thập, Sơ Tranh hỏi tới, đáp đến phi thường thông thuận.

"Tin tức này mấy ngày nữa sẽ yên tĩnh xuống, nhưng trong vòng tròn chắc chắn sẽ vẫn truyền đi." Hoa Xán vừa đánh tay lái, vừa nói chuyện: "Nếu Tống Yên Nhiên vẫn muốn lăn lộn trong giới hào môn, thì biện pháp duy nhất chính là gả cho Dư Khải."

"Nhưng tình huống hiện tại của Dư Khải..."

Nếu Tống Yên Nhiên và Dư Khải có quen biết từ lúc đầu, người ta muốn nói chuyện yêu đương, ngủ một giấc, vậy thì cũng không có gì.

Người trong vòng tròn, sẽ không ai để ý đến ai là lần đầu tiên, chơi vui vẻ là được rồi.

Nhưng tình huống của Tống Yên Nhiên và Dư Khải không phải như vậy.

Hoa Xán thở dài: "Thảm a."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.