Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 914: Ký sự trêu chọc quỷ (17)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh trấn định lại: "Cho nên?"

"Cho nên, ta cho phép cô trở thành người đại diện của ta." Giọng điệu Trì Kính ngậm lấy ý cười: "Làm một vụ trao đổi, cô có thể đưa ra một điều kiện với ta."

"Điều kiện?"

"Bất kỳ điều kiện gì cũng có thể."

Sơ Tranh lạnh như băng nhìn hắn, cánh môi hé mở: "Anh đi chết đi."

Trì Kính còn chưa xù lông, Vương bát đản đã bùng nổ trước.

【 Tiểu tỷ tỷ cô còn nhớ rõ hắn là thẻ người tốt của cô không? Cô còn nhớ rõ mình phải làm một người tốt không? Cô còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình không?! 】

Chọc người trước là kẻ đê tiện.

Hắn chọc ta trước!!

Sơ Tranh không phục.

【... Đầu óc thẻ người tốt có đôi khi bị chập dây, cô thông cảm cho hắn không được sao?! Cô cứ coi hắn như một thằng nhóc thiểu năng, cần sự quan tâm của cô, ok! 】

Ta thông cảm cho hắn.

Thì ai thông cảm cho ta?

Ai mà không phải nhóc đáng thương chứ!

Khi Sơ Tranh cùng Vương Giả nói nhảm, Trì Kính lui lại hai bước: "Ta đã chết."

Sơ Tranh: "..."

Thế này rất lúng túng.

"Không bằng..."

【 Tiểu tỷ tỷ câm miệng! 】

Sơ Tranh bất đắc dĩ đem mấy chữ "tan thành tro bụi" nuốt về, ôm quần áo của mình, lách qua Trì Kính, mở cửa ra ngoài.

Bình tĩnh một chút.

Trì Kính đi theo cô ra: "Không bằng cái gì?"

"Không có gì." Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!

Trì Kính khẽ nghiêng sang chiếc bàn bên cạnh, trường bào trượt ra, lộ ra chân dài trùng điệp của hắn, dài mà thẳng.

"Cô biết ta là gì không?"

"Quỷ." Bằng không thì còn có thể là cương thi à!

Trì Kính thanh âm sâu kín: "Cô không sợ sao?"

Sơ Tranh liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Trì Kính lại cảm thấy trong ánh mắt lạnh như băng của cô, chứa đầy khinh thường.

Trì Kính trầm mặc vài giây, hỏi cô: "Chuyện vừa nói, cô cảm thấy thế nào?"

"Người đại diện là có ý gì?"

"Chính là thay ta xử lý một số chuyện ta không tiện ra mặt."

"Điều kiện tùy tôi?"

"Ừ."

"Được, tôi giúp anh, anh sẽ cảm thấy tôi là người tốt sao?"

"..." Trì Kính trầm mặc vài giây, trong thanh âm sạch sẽ mang theo ý cười: "Đương nhiên."

Thẻ người tốt đưa tới cửa, không cần thì phí.

"Tốt, điều kiện của tôi chính là, mỗi ngày nói mười câu tôi là người tốt."

"??"

Trì Kính đại khái đang nghi hoặc đó là điều kiện gì.

Cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Sơ Tranh quay người chuẩn bị thay quần áo, phía sau lưng đột nhiên mát lạnh, Sơ Tranh theo bản năng tránh ra, cả người Trì Kính bổ nhào vào trên giường của cô.

Có một nửa thân thể, là xuyên qua Sơ Tranh.

Vật nhỏ lại còn muốn đánh lén ta!

Trẻ ranh!

Trì Kính lại bỗng nhiên vươn tay, kéo cổ tay cô.

Xúc cảm lạnh buốt, làm Sơ Tranh hơi sững sờ.

Hắn đụng được mình?

Sơ Tranh có thể đánh Sư Âm, là bởi vì có ngân tuyến.

Cổ tay Sơ Tranh bị xiết chặt, cả người cô đều té xuống, bị Trì Kính ôm lấy.

Thân thể băng lãnh, dán vào cô, hàn khí chui vào trong cơ thể cô.

Đúng.

Hắn đụng được vào mình.

Trước đó cô cũng có cảm giác.

Sơ Tranh giơ tay sờ hắn, xác thực mò được xúc cảm —— cũng không có cảm giác gì, chỉ là rất lạnh.

Ý nghĩ này của Sơ Tranh vừa lóe lên, cánh môi lạnh băng dán vào.

Cửa ký túc xá có âm thanh vặn cửa.

Rèm giường tự động kéo lên.

"Thật sự không có chuyện gì sao?" Giọng nói có vẻ lo lắng của Văn Lan.

"Không sao, cậu nhìn đi, không phải tớ rất khỏe mạnh sao?" Người nói tiếp chính là Lý Tố Khiết.

"Vậy là tốt rồi, dọa tớ sợ chết mất. Thế giới này thật sự có quỷ sao?"

Lý Tố Khiết trải qua một lần như thế, lúc này tâm tình có chút biến hóa: "Thà rằng tin là có còn hơn không, kỳ thật tớ cũng không thấy, nhưng mà người ta làm một lần như thế, tớ liền tốt."

Tiếng nói chuyện bên ngoài tiếp tục.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm người hôn mình... A không đúng, quỷ.

Bởi vì nằm, nên mũ trùm của Trì Kính trượt xuống, lộ ra một gương mặt làm người ta kinh diễm.

Sắc mặt hắn không hề tái nhợt cứng ngắc như những con quỷ khác, chợt nhìn trừ trắng đến hơi quá phận, thì cũng không có chỗ nào dị thường.

Đáy mắt Trì Kính có ý cười, hắn ôm lấy eo Sơ Tranh, ngón tay đè ép môi Sơ Tranh: "Đừng nói chuyện nha, bằng không thì bạn của cô sẽ nghe thấy."

Ngón tay Trì Kính dịch chuyển khỏi, lần nữa hôn qua.

Sơ Tranh tránh đi, môi Trì Kính rơi trên mặt cô.

Một giây sau, Sơ Tranh đè ép bả vai Trì Kính, hôn lại.

Trì Kính hơi sững sờ, trong cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ.

Sơ Tranh hôn hôn, cảm thấy hơi choáng.

Trì Kính kéo cô ra.

"Tiểu nha đầu, đừng chủ động như thế, âm khí trong cơ thể cô không chịu được cô hao tổn như thế đâu."

Sơ Tranh xem như nghe rõ được.

Hắn chủ động hôn cô, là bởi vì âm khí trong cơ thể cô.

Vừa rồi gặp mặt hắn liền thổ lộ, cũng bởi vì âm khí.

Sao càng nghĩ càng thấy tức giận vậy chứ?

Ta xem ngươi là thẻ người tốt.

Ngươi xem ta thành đồ ăn?

Hiện tại cô bị choáng váng, tuyệt đối là tên yếu gà này hút âm khí của cô.

Sơ Tranh xoay người xuống, đạp luôn Trì Kính xuống dưới.

Trì Kính là quỷ, người khác cũng không nhìn thấy hắn, ngã xuống giường, người bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh.

Trì Kính bị đạp, trực tiếp đi luôn.

Sơ Tranh tức ơi là tức.

Tên yếu gà này sao lại quá đáng thế chứ!!

Xem mình thành cái gì?

Sơ Tranh mài đao xoèn xoẹt hướng về thẻ người tốt.

Vương Giả vất vả lắm mới trấn an được cô.

-

Hôm sau.

Sơ Tranh lên lớp.

Sư Âm mới vừa rồi còn ở bên tai líu lo không ngừng, đột nhiên thanh âm biến mất.

Sơ Tranh vừa quay đầu, đã nhìn thấy Trì Kính ngồi ở bên cạnh.

Áo choàng màu đen bao lấy hắn từ đầu đến chân, đến một sợi tóc cũng không nhìn thấy.

Hắn cũng không nói chuyện, chỉ ngồi như vậy.

Sơ Tranh mặc kệ hắn, chống cằm nghe giảng bài.

Chuông tan học vang lên, học sinh xung quanh lần lượt rời đi.

Lúc này Trì Kính mới quay đầu, mũ trùm đen sì hướng về phía Sơ Tranh: "Cùng ta đi đến một nơi."

"Trì Kính, anh biết tôi tên gì không?"

Ánh mắt Trì Kính rơi vào trên quyển sách đang mở ra của Sơ Tranh, bàn tay dưới hắc bào nhô ra, lật đến tờ thứ nhất: "Tiêu Sơ Tranh."

Sơ Tranh cướp sách về, thô lỗ nhét vào trong túi sách.

"Trên thế giới này có nhiều người như vậy, tại sao anh lại muốn tìm tôi giúp anh."

"Cô không giống."

"Chỗ nào không giống?" Sơ Tranh hất túi sách ra sau lưng: "Bởi vì âm khí trên người tôi sao?"

"Cũng không hoàn toàn là vậy." Trì Kính nói: "Còn có chút nguyên nhân khác, cô đối với ta mà nói, rất đặc biệt."

"Đặc biệt chỗ nào?"

"Nói hết ra thì không có ý nghĩa." Trì Kính đứng dậy: "Đi thôi."

Sơ Tranh đứng tại chỗ vài giây, từ một bên khác ra khỏi phòng học.

Ai muốn đi theo ngươi!

Ngươi bảo ta đi ta liền đi, ta không cần sĩ diện à!

Trì Kính đuổi kịp cô: "Trước đó chúng ta đã nói xong rồi, cô muốn đổi ý?"

Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi còn có tiết, tôi là học sinh, không rảnh rỗi giống anh."

"..."

Trì Kính cũng có kiên nhẫn, đợi đến lúc Sơ Tranh học xong.

-

Sơ Tranh nhìn lên cửa hàng thời trang nam trước mặt, lại nhìn nhìn Trì Kính bên cạnh.

"Làm gì?"

"Mua quần áo." Trì Kính bay vào trong.

Sơ Tranh: "??"

Một con quỷ như ngươi, còn muốn mua quần áo?

Sơ Tranh đi theo hắn vào, đây là một cửa hàng đồ hiệu, trang trí cao cấp xa hoa, một bộ quần áo không có mấy vạn thì không mua nổi.

Lúc này người dạo phố không nhiều, Sơ Tranh đi vào, người bán hàng liền tiến lên đón.

"Hoan nghênh ghé thăm. Xin hỏi tiểu thư muốn mua cho ai mặc?"

"..."

Nói ra có lẽ các ngươi không tin, ta mẹ nó mua cho quỷ mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.