Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 905: Ký sự trêu chọc quỷ (8)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Má ơi, rất đẹp trai!"

"Đây là nam hay nữ?"

"Nữ đó."

Sinh viên vây xem đều lộ vẻ kích động, không ít người lấy điện thoại ra quay phim.

Một mình Sơ Tranh quật ngã nhiều nữ sinh như vậy, tư thế lại đẹp trai tiêu sái.

"Hóa ra nữ sinh đánh nhau cũng không phải chỉ túm tóc cào mặt."

"Người này ở khóa mấy?"

"Quần áo trên người cô ấy mua ở đâu, tôi cũng muốn mua một bộ!!"

Sơ Tranh nhặt túi sách lên, lạnh lùng quét mắt nhìn mấy nữ sinh trên đất một vòng, rồi rời đi không thèm quay đầu lại.

Mấy nữ sinh ngồi dưới đất hu hu thút thít.

Vì sao đối tượng bị bọn họ bắt nạt, đột nhiên lại lợi hại như vậy!!

"Chúng mày nói xem, không phải cô ta gặp phải chuyện gì trong tòa nhà quỷ đấy chứ?"

"Bị quỷ bám vào người?"

"Lúc ấy cô ta thật sự không chết sao?"

"Tao không biết..."

"Chuyện chúng ta gặp quỷ, không phải là bởi vì từng đi vào tòa nhà quỷ chứ?"

Tòa nhà quỷ trong trường học

Chính là nơi mà Sơ Tranh tỉnh lại.

Lúc trước nơi đó là lầu dạy học, được xây dựng vào lúc trường học mới thành lập.

Nhưng đã gần mười năm không sử dụng, tuy nhiên cũng không phá đi, vẫn luôn đứng sừng sững ở nơi đó.

Nghe nói trường học dự định phá đi, nhưng một khi thi công liền xảy ra chuyện.

Mời bao nhiêu đại sư xem cũng vô dụng.

Cuối cùng tòa nhà kia liền thành tòa nhà quỷ, cũng thuận lợi trở thành thập đại bí ẩn chưa có lời giải đáp trong trường học.

Mỗi một trường học đều có thập đại bí ẩn chưa có lời giải đáp.

Về phần thập đại nào... Không biết.

"Sao cô lại không cho bọn họ phá đi?"

Sơ Tranh nhìn Sư Âm bên cạnh.

Sư Âm trợn trắng mắt: "Liên quan quái gì đến tôi."

Sơ Tranh: "Không phải vì cô?"

"Dĩ nhiên không phải." Sư Âm nói: "Trước đó không phải tôi đã nói với cô, bạn cùng phòng kia của cô ăn một con quỷ sao? Quỷ kia chính là con ở trong tòa nhà đó, tôi biết nơi đó không có quỷ chiếm cứ, lúc này mới đi qua, sau đó liền gặp cô. Xem ra tôi vẫn rất may mắn."

Sư Âm mừng khấp khởi.

Sơ Tranh: "..."

Ta tuyệt không may mắn.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng nửa tiếng, tiêu hết hai mươi vạn. 】

Sơ Tranh: "..."

Ta mẹ nó thật sự không may mắn!

-

Sơ Tranh tiêu hai mươi vạn mua cái túi sách.

Sư Âm líu lưỡi: "Cô là tên phá gia à!! Chỉ bằng thứ đồ chơi này mà tốn mất hai mươi vạn? Nạm vàng sao?"

Sơ Tranh mặc kệ cô ấy, đem đồ vật trong túi sách của nguyên chủ, đổi sang túi sách mới.

"Khoan đã, không phải cô nghèo đến mức phải vay tiền rồi chơi trò lừa đảo sao? Vì sao bây giờ đột nhiên lại có tiền như vậy?"

"Tại sao tôi phải nói cho... cô." Quỷ chứ!

Sư Âm mới vừa rồi còn đang ở đây, đột nhiên lại biến mất.

Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Thượng Tĩnh ở cách đó không xa.

Bên cạnh Thượng Tĩnh có một người đàn ông đi theo, hai người vừa đi vừa nghỉ, không biết đang nhìn cái gì.

Hai người rất nhanh liền đi đến trước mặt Sơ Tranh, đáy mắt Thượng Tĩnh hiện lên một tia kinh ngạc.

"Thượng tiểu thư quen biết à?" Người đàn ông rất biết nhìn mặt mà nói chuyện.

"Bạn cùng phòng." Thượng Tĩnh nói một tiếng, âm khí trên người cô càng nặng hơn...

"Bạn cùng phòng à, như thế thì, cùng nhau ăn cơm?" Bạn cùng phòng thì quan hệ phải rất khá, Thượng Tĩnh là một cô gái, cùng một người đàn ông như hắn ít nhiều sẽ có chút không được tự nhiên, người đàn ông cảm thấy đề nghị của mình thật sự rất tri kỷ.

Sơ Tranh tuyệt không muốn.

Thượng Tĩnh cũng không có ý tứ kia, nhưng Thượng Tĩnh không tiện từ chối.

"Tôi và cô ta không thân." Sơ Tranh hoàn toàn không nể mặt: "Tránh ra."

Người đàn ông sửng sốt một chút, có lẽ là khí thế trên người Sơ Tranh quá lạnh lẽo cường đại, không tự chủ được tránh ra.

Người đàn ông nhìn thấy cái túi sách trên người Sơ Tranh, đáy mắt hơi híp lại "Người bạn cùng phòng này của Thượng tiểu thư rất có cá tính?"

"..." Thượng Tĩnh đang kỳ quái vì sao Sơ Tranh lại có biến hóa lớn như vậy, nghe thấy người đàn ông nói, hàm hồ gật đầu.

"Xem ra cũng là một quý thiên kim được cưng chiều, túi sách mà cũng lên tới hai mươi vạn." Người đàn ông cảm thán một tiếng: "Là tôi đường đột."

Hai mươi vạn?

Thượng Tĩnh nhìn bóng lưng Sơ Tranh đi xuống, túi sách màu đen bị ngón tay cô câu lấy, đeo sau lưng, không nhìn ra chỗ nào đặc biệt.

Nhưng xa xỉ phẩm, không phải nhìn đặc biệt, mà là nhãn hiệu.

Sau khi Sơ Tranh xuống dưới, đi hai bước, lập tức vọt sang bên cạnh, từ bên cạnh nhìn lên trên.

Thượng Tĩnh và người đàn ông kia đứng trên hành lang, không biết đang nói chuyện gì.

"Nữ sĩ, cần giúp đỡ không?"

Sơ Tranh quay đầu, nhân viên hướng dẫn của cửa hàng nhiệt tình nhìn cô.

Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Không có việc gì."

Sơ Tranh thong dong trấn định rời khỏi trung tâm mua sắm.

-

Sơ Tranh cảm thấy Thượng Tĩnh âm hồn bất tán.

Cô chỉ ăn một bữa cơm!

Sao mà cũng gặp phải!!

Thượng Tĩnh vẫn đi cùng người đàn ông vừa rồi, lúc tiến vào, hẳn là không nhìn thấy cô, hai người ngồi ở cách đó không xa, Sơ Tranh dễ dàng trông thấy được.

Người đàn ông này tuổi tác tầm hơn ba mươi, nhìn qua rất thân sĩ.

Sơ Tranh không nghe được bọn họ nói gì.

Nhưng nhìn có vẻ là chính sự.

Ầm ——

Trong nhà hàng bỗng nhiên vang lên từng trận âm thanh lộn xộn.

Người ngồi ở bàn bên cạnh Thượng Tĩnh đột nhiên xốc cả cái bàn lên.

Một người đàn ông chỉ vào người phụ nữ đối diện: "Ông đây cho cô ăn cho cô mặc, cô mẹ nó bây giờ lại muốn chia tay với tôi?"

Người phụ nữ bị kinh sợ, bị người vây xem, càng thấy xấu hổ: "Anh bình tĩnh một chút, chúng ta trở về rồi nói!"

"Trở về nói cái gì? Cô sợ cái gì? Khi cô ở bên ngoài bao nuôi tiểu bạch kiểm, sao không thấy mất mặt, bây giờ sợ?"

Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, bối rối tới kéo người đàn ông: "Anh nói bậy bạ gì vậy, chúng ta trở về, anh đừng gây chuyện."

Đôi mắt người đàn ông đỏ bừng, mang theo lệ khí: "Cô cho rằng tôi không biết? Chuyện cô nuôi tiểu bạch kiểm ở bên ngoài, ông đây đã sớm biết."

Sơ Tranh nhìn thấy quỷ sau lưng người đàn ông, khuôn mặt dữ tợn, đang ở bên tai người đàn ông buông lời mê hoặc.

Người đàn ông càng ngày càng tức giận.

Hắn ta đột nhiên rút con dao cắt bò bít tết trên bàn ra.

Người phụ nữ bị dọa đến hoa dung thất sắc, vội vàng chạy ra sau.

Người đàn ông một tay túm được người, con dao cắt bò bít tết đâm về phía người cô ta.

Thượng Tĩnh hành động ở ngay thời điểm này, cô ta dùng một tay đè người đàn ông kia lại, ấn người xuống dưới đất trước.

Người khác không nhìn thấy Thượng Tĩnh làm gì, nhưng Sơ Tranh trông thấy cô ta đè cả con quỷ kia lại.

Quỷ giãy dụa đến kịch liệt, Thượng Tĩnh ấn lấy một người đàn ông, còn muốn ấn con quỷ, có lòng nhưng không đủ lực, quỷ chạy nhanh như làn khói.

Quỷ kia chạy vào trong đám người, đột nhiên vọt về phía Sơ Tranh bên này.

Thượng Tĩnh không tiện đuổi theo, trước tiên chế phục người đàn ông kia.

Đợi khi cô ta nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy con quỷ kia biến mất ở bên cạnh Sơ Tranh.

Trong nhà hàng hỗn loạn tưng bừng.

Có người báo cảnh sát.

Người đàn ông hành hung kia, cùng người phụ nữ bị dọa cho phát sợ đều bị mang đi.

Sơ Tranh thừa dịp đám người vây quanh Thượng Tĩnh, rời đi từ bên cạnh.

Cô vừa đi ra khỏi nhà hàng không bao xa, liền nghe thấy tiếng thắng xe vang lên cách đó không xa.

Xe cảnh sát vừa rồi mang đôi nam nữ gây chuyện ở nhà hàng đi, đụng vào một chiếc xe chở hàng lớn.

Cảnh sát ngồi phía trước chỉ bị thương, nhưng người phụ nữ ở phía sau thì chết rồi.

"Thật thê thảm..."

"Má ơi, toàn là máu."

"Làm tôi sợ muốn chết."

Thượng Tĩnh đi ra khỏi nhà hàng, nhìn qua nơi xảy ra chuyện, thần sắc hơi lạnh.

Cô ta nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, đột nhiên bước nhanh về phía cô.

"Tiêu Sơ Tranh."

Sơ Tranh liếc nhìn cô ta: "Có việc?"

"Vừa rồi cô có nhìn thấy gì không?" Thượng Tĩnh vào thẳng chủ đề, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô.

Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Tôi phải nhìn thấy cái gì?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.