Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 722: Yêu tinh quốc dân (13)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Đại, đại lão... những con yêu vừa rồi là cô thả sao?"

Dư Tô thận trọng hỏi.

"Không phải."

Dư Tô không tin lắm, hắn cảm thấy chính là Sơ Tranh thả.

Không nghĩ tới đại lão lại là một đại yêu quái có lòng tốt như thế.

"Nhưng mà, đại lão, chúng ta ở đây làm gì?"

Dư Tô và Sơ Tranh, lúc này đang ngồi xổm ở bên ngoài một tòa cao ốc... Chủ yếu là Dư Tô ngồi xổm, Sơ Tranh rất có phong phạm ngồi ở trên bãi cỏ bên cạnh.

Sơ Tranh không lên tiếng, chỉ nhìn vào tòa cao ốc kia.

Đêm khuya tĩnh lặng, có chiếc xe chậm rãi lái ra.

Đèn xe đảo qua nơi bọn họ ẩn thân, dừng ở trước tòa cao ốc kia.

Dư Tô chống cằm ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị người đẩy một cái, lập tức thức tỉnh.

"Đại, đại lão?"

"Đi."

"A?" Chúng ta vào trong làm gì thế?

Dư Tô đứng lên, dưới chân dường như dẫm phải thứ gì đó, mềm mại như bông.

Dư Tô: "..."

Dư Tô dựng đứng lông tơ, cứng ngắc nhìn xuống mặt đất.

Một con tiểu yêu nằm trên mặt đất, bị trói gô, đang mở to mắt, oán hận nhìn hắn chằm chằm.

Dư Tô: "..."

Má ơi!

Yêu ở đâu ra đây!

Con yêu này nhìn khá quen...

Dư Tô linh quang chợt lóe lên, nhớ ra, con này là con bị Lý Tiểu Ngư coi trọng ở chợ đêm lúc trước.

Dư Tô đoán ra tòa nhà này là của ai.

Lập tức dâng lên lòng kính nể với Sơ Tranh.

Đại yêu quái thật có lòng hảo tâm.

Còn cố ý tới cứu tiểu yêu quái rơi vào ma trảo này.

Dư Tô ngẩng nhìn Sơ Tranh, Sơ Tranh đã đi ra thật xa, yêu này... Dư Tô suy nghĩ một chút, khiêng con yêu kia lên, đuổi kịp Sơ Tranh.

Trở lại tứ hợp viện, Dư Tô ném con yêu kia vào trong viện, gỡ giấy dán trên miệng cô ấy xuống.

"Các ngươi muốn chém giết muốn róc thịt thì làm cho thống khoái đi!"

Tiểu yêu vừa mở miệng, lập tức gào thét một tiếng.

Rơi vào trong tay người và rơi vào trong tay yêu, không khác nhau là mấy.

"Ngươi hung ác như thế làm gì." Dư Tô bị tiểu yêu đột nhiên gào thét làm cho giật mình: "Chúng ta cũng sẽ không giết ngươi."

Lúc này ở trong lòng Dư Tô, Sơ Tranh chính là đại yêu quái nhìn như mặt đơ lãnh khốc vô tình, kì thực tình thương bao la.

Cho nên hắn không cảm thấy Sơ Tranh sẽ giết tiểu yêu này.

Tiểu yêu: "..."

Tiểu yêu đánh giá Dư Tô và Sơ Tranh vài lần, cảnh giác nói: "Vậy các ngươi muốn làm gì?"

Không muốn giết mình, cũng không có nghĩa là bỏ qua cho mình.

Sơ Tranh hỏi một câu: "Tại sao Lý Tiểu Ngư lại muốn bắt ngươi?"

"Lý Tiểu Ngư Lý Đại Ngư cái gì." Tiểu yêu nghe đến lơ ngơ.

"Chính là những người bắt ngươi lúc nãy." Dư Tô giải thích cho tiểu yêu biết Lý Tiểu Ngư là ai.

"Ta không biết." Cô ấy đột nhiên bị bắt, bị người kéo đến chợ đen bán, sau đó có cơ hội chạy thoát, nhưng vẫn bị bắt lại.

Cô ấy làm sao mà biết, những người phía sau bắt cô ấy, là muốn làm gì.

Rầm ——

Phía sau vang lên tiếng rầm rầm thật lớn.

Dư Tô giật mình: "Đại... Đại lão, âm thanh gì vậy?"

Sơ Tranh nhìn về phía sau: "Không có việc gì, ngươi xử lý cô ta đi."

Cô vừa nói vừa đi ra phía sau.

Dư Tô không quá lý giải được Sơ Tranh nói xử lý là sao... Là thả ra hả?

Chắc chắn thế.

Dù sao đại lão cũng có ái tâm như thế cơ mà.

Dư Tô vừa cởi trói cho tiểu yêu, vừa nói: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi."

"..."

"Ngươi xem, là đại lão cứu ngươi ra đúng không, chúng ta là yêu tốt."

"..."

Tiểu yêu không nói tiếng nào nhìn Dư Tô, Dư Tô cố gắng chứng minh mình là yêu quái tốt.

Tận đến khi trói buộc trên thân tiểu yêu được gỡ xuống hoàn toàn, Dư Tô cũng không làm gì cô ấy, tiểu yêu mới hơi tin tưởng một chút.

Dư Tô tò mò hỏi: "Ngươi là yêu gì?"

"Mộng... Mộng yêu."

"Cái gì?" Dư Tô nghi hoặc.

Tiểu yêu không nói.

Dư Tô gãi gãi đầu, có chút không biết nên làm sao bây giờ.

Đại lão đi làm gì rồi? Âm thanh vừa rồi là cái gì?

Sơ Tranh rơi trong viện, Tầm Ẩn đứng ở cổng từ đường, vị trí dài nhất của xích sắt, chỉ có thể để hắn tới được đó.

Một cái trụ đèn bằng đá bên ngoài từ đường, ngã trên mặt đất.

"Ngươi làm gì?" Sơ Tranh giẫm lên trên bậc thang đi lên.

"Ngươi mang những con yêu khác về à?" Tầm Ẩn câu khóe môi, trong đôi mắt đen như mực ẩn hiện hồng quang, lộ ra quỷ dị: "Đưa hắn cho ta được không?"

"??"

Sơ Tranh bỗng nhiên đứng im, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.

"Lâu lắm rồi ta chưa ăn, có chút đói." Đầu lưỡi Tầm Ẩn liếm liếm cánh môi một cái, động tác kia được hắn làm ra, trong dụ hoặc lộ ra nguy hiểm: "Yêu ngươi mang về, có vẻ cũng không tệ lắm, hương vị so với tên trước đó đi theo bên cạnh ngươi tốt hơn nhiều."

Trước đó...

Dư Tô?

Dư Tô chính là con mèo yêu nhỏ, tu vi thấp kém, Tầm Ẩn chướng mắt là chuyện bình thường.

Vừa rồi cô mang về, chính là con kia...

"Lâu như vậy cũng không thấy ngươi chết đói." Sơ Tranh nói: "Tiếp tục bị đói đi."

"Không nỡ?" Tầm Ẩn nhíu mày, trong con ngươi màu mực có ánh sáng nguy hiểm lưu chuyển: "Tiểu yêu, không phải ngươi nói muốn có được ta sao? Làm sao, những thứ này cũng không nỡ?"

Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Ăn yêu không tốt."

Thẻ người tốt lại có sở thích này.

Tầm Ẩn khẽ cười một tiếng: "Ta chỉ cần nội đan."

"Ta có." Sơ Tranh lấy ra nội đan phá sản mua được cho hắn.

Tầm Ẩn quét mắt nhìn một vòng, hơi ghét bỏ, mang theo ác ý cười: "Ta không muốn cái này, ta chỉ muốn con bên ngoài kia."

"..."

Sơ Tranh trở lại phía trước.

Tiểu yêu ngồi trên băng ghế đá trong viện, đang ăn cơm.

Sơ Tranh trực tiếp đi qua ngồi xuống, tiểu yêu co rúm người lại, cảnh giác nhìn cô.

Nữ sinh tóc vàng này, cảm giác đem đến cho cô ấy, đáng sợ hơn Dư Tô nhiều.

"Ta cứu được ngươi." Sơ Tranh bình tĩnh mở miệng.

"..." Nửa ngày sau tiểu yêu gật đầu: "Ừ."

"Ta không cần những thứ khác." Sơ Tranh vươn tay: "Nội đan cho ta."

Con ngươi tiểu yêu thít chặt, lập tức đứng lên, lui lại mấy mét.

Cô ấy nhìn về phía Dư Tô, không phải nói cứu cô ấy sao?

Còn muốn nội đan của mình?

Không có nội đan, mặc dù cô ấy sẽ không chết, nhưng sau này muốn tiếp tục sống, thì sẽ càng khó khăn hơn so với hiện tại.

Dư Tô cũng có chút đần độn.

Chuyện này không giống như hắn nghĩ aaa!!

"Ta cứu ngươi một mạng, dùng nội đan đổi cũng không thua thiệt."

Nội đan không có, chí ít mạng vẫn còn đó.

Nhưng mạng không còn, thì chắc chắn nội đan cũng mất.

"Ta không xin ngươi cứu ta..." Tiểu yêu nắm lấy vạt áo mình, ngây thơ cho là mình gặp được yêu tốt, kết quả còn không phải là vì nội đan của mình sao.

"Ừ." Sơ Tranh thu tay lại, giữa lông mày dần dần dày đặc lãnh ý: "Ngươi không cho ta, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình lấy."

"Cho... Cho cô ấy đi." Dư Tô khuyên: "Đại lão chỉ muốn nội đan của ngươi, nếu cô ấy động thủ thật, ngươi sẽ chết rất thảm."

Tiểu yêu oán giận trừng hắn: "Không phải lấy nội đan của ngươi, đương nhiên ngươi nói nhẹ nhàng như thế rồi."

Dư Tô nói: "Nhưng nếu đại lão không cứu ngươi, ngươi rơi vào tay Liệp Yêu Sư, đừng nói là nội đan, thân cốt của ngươi cũng sẽ bị bọn họ tách ra mà lợi dụng."

Hắn không cảm thấy Sơ Tranh làm vậy thì có gì không đúng.

Dù sao yêu chính là như vậy.

Hơn nữa sự thật chính là Sơ Tranh cứu được cô ấy.

Chẳng lẽ mạng sống không sánh bằng nội đan sao?

Tiểu yêu sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: "... Chỉ cần nội đan của ta?"

"Ừ."

Hốc mắt tiểu yêu phiếm hồng, yêu trên thế giới này chính là như vậy, cô ấy đã sớm hiểu rõ, làm gì có yêu tốt chứ.

Muốn trách chỉ có thể trách mình quá yếu.

Người đáng sợ.

Yêu cũng đáng sợ.

Nhưng bọn họ vẫn phải cố gắng sống sót.

Nước mắt của tiểu yêu đảo quanh trong hốc mắt: "Ta cho ngươi, liền có thể đi sao?"

"Có thể."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.