Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 687: Ngộ cẩm trình tường (21)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bà Tiếu ở bên kia mắng, Sơ Tranh cúi đầu bấm điện thoại di động.

Nhân viên xung quanh không dám lên tiếng, ánh mắt Sơ Tranh qua lại trên người bà Tiếu và điện thoại di động.

Bà Tiếu nói, ngược lại khá tương xứng với lời đồn lúc trước bọn họ nghe thấy.

Sơ Tranh đột nhiên trở thành bà chủ của bọn họ, vốn rất kỳ quái... Có lẽ thật sự giống như bà Tiếu nói, dựa vào thân thể thượng vị.

"Con trai tao ở bên mày nhiều năm như thế, lãng phí không ít thời gian trên người mày, mày không có lương tâm cũng coi như xong, nhưng lại còn muốn hủy đi công việc của con trai tao! Mày muốn hủy hoại cả đời nó đúng không!"

"Không phải chứ? Bà chủ không phải người như thế." Nhân viên số một không quá tin tưởng, bà chủ của bọn họ rất tốt.

"Cũng không nhất định, có lẽ thật sự là bà chủ... đá tiểu tử bạn trai nghèo, theo người khác tốt hơn." Nhân viên số hai nhỏ giọng phản bác.

"Tôi nghe đồng nghiệp bộ phận sáng tạo nói, người bạn trai kia của bà chủ trước đó còn tặng hoa tới..."

"Bà chủ thật sự ngoại tình à? Còn chèn ép bạn trai cũ? Bà chủ hung tàn như vậy sao?"

Nhân viên thấp giọng thảo luận.

Đối với lời bà Tiếu nói, Sơ Tranh ngoại tình tìm gian phu, cho con trai mụ ta đội nón xanh, có người tin cũng có người không tin.

"Bà muốn thế nào?" Cuối cùng Sơ Tranh cũng nâng mắt từ màn hình điện thoại lên.

"Bồi thường tiền!" Bà Tiếu thốt ra: "Nhất định phải bồi thường tiền, con trai tao chăm sóc mày nhiều năm như vậy, phí tổn thất tinh thần mày phải bồi thường!"

"Bà muốn bao nhiêu?" Sơ Tranh lễ phép hỏi.

Bà Tiếu đại khái không nghĩ tới Sơ Tranh dễ nói chuyện như vậy: "Năm mươi... một trăm vạn!!"

Tê --

Trong văn phòng thở hốc vì kinh ngạc.

Mở miệng chính là một trăm vạn, đây cũng quá dọa người.

Không phải đến lừa bịp tiền chứ?

Bà Tiếu chính là đến lừa bịp tiền, mụ ta nghe được từ chỗ Tiếu Trạch biết Sơ Tranh bây giờ là bà chủ của một công ty, mặc kệ cô leo lên thế nào, chắc chắn là có tiền.

Bà Tiếu nghe xong liền sinh ra tâm tư.

Lúc đầu chỉ định đòi năm mươi vạn, nhưng không nghĩ tới Sơ Tranh dễ nói chuyện như vậy, bà Tiếu trực tiếp gấp đôi lên.

"Bà đợi chút."

Sơ Tranh đứng dậy đi vào văn phòng.

Sơ Tranh vừa đi, đám nhân viên vừa rồi đè nén không dám lớn tiếng thảo luận, lập tức liền nhiệt liệt thảo luận.

Bà Tiếu ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, định vững tội danh cho Sơ Tranh.

Vạn Tiêu Tiêu đi theo Sơ Tranh vào văn phòng.

Bởi vì cô ấy nghe thấy Sơ Tranh nhắc tới cái gì mà phạm pháp.

Nhưng Sơ Tranh cũng chỉ nói có một câu như vậy, Vạn Tiêu Tiêu đều không nghe rõ, chờ Sơ Tranh xoay người, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng kia.

"Cẩm tổng..." Vạn Tiêu Tiêu nhìn ra bên ngoài một chút: "Có phải bà ta vu oan cho cô không?"

Vạn Tiêu Tiêu không dám hỏi cô, lúc trước chia tay với Tiếu Trạch, rốt cuộc là có phải có gian phu hay không.

Cô ấy không muốn bị khai trừ.

"Số điện thoại của bệnh viện tâm thần là bao nhiêu?"

Sơ Tranh không nghe thấy, vừa bấm điện thoại, vừa hỏi Vạn Tiêu Tiêu.

Vạn Tiêu Tiêu: "???"

Lúc này tìm số điện thoại của bệnh viện tâm thần làm gì? Cẩm tổng giận điên rồi sao?

Nhưng mà Vạn Tiêu Tiêu thật sự có.

...

"A Trạch, thật ngại quá, để anh đi một chuyến."

Trong quán cà phê, Ninh Tĩnh vẻ mặt áy náy nhìn người đàn ông đối diện.

"Không sao, vừa vặn ở gần đây." Tiếu Trạch có chút tiều tụy, thanh âm cũng khàn khàn: "Chân em không sao chứ?"

"Không sao, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi."

Ninh Tĩnh đau chân, gọi điện thoại cho hắn ta, Tiếu Trạch đúng lúc ở gần đây, nên tới.

"A Trạch, anh và Tranh Tranh..." Ninh Tĩnh thăm dò hỏi.

Tiếu Trạch nhíu mày, nghĩ đến khuất nhục gần đây phải chịu, lập tức tức giận lên đầu: "Anh và cô ta đã kết thúc."

Đáy lòng Ninh Tĩnh vui mừng, nhưng trên mặt lại hết sức lo lắng: "A Trạch, anh đừng quá khó chịu... Em cũng không biết Tranh Tranh làm sao, cô ấy kéo đen số điện thoại của em. Em cũng không tìm thấy người..."

Ninh Tĩnh càng nói càng ủy khuất.

"Không nói về cô ta nữa." Tiếu Trạch không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này: "Khoảng thời gian này em thường xuyên đến thăm mẹ anh, cảm ơn em."

"Không sao... không phải anh đi làm sao? Em sợ dì ở một mình nhàm chán, vừa vặn gần đây em không có việc gì, liền qua thăm một chút. A Trạch, anh đừng trách em nhiều chuyện..."

"Sao lại thế."

Tiếu Trạch nhìn nữ sinh đối diện một chút.

Ninh Tĩnh không phải rất xinh đẹp, nhưng trong nhà cô ta có tiền, dưới phụ trợ của quần áo và trang điểm, Ninh Tĩnh cũng xuất chúng hơn người bình thường nhiều.

Ngay lúc Tiếu Trạch và Ninh Tĩnh trò chuyện ra lửa nóng, Tiếu Trạch bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại.

"Ninh Tĩnh, thật xin lỗi, mẹ anh xảy ra chút chuyện, anh phải đi trước."

Sắc mặt Ninh Tĩnh cũng quýnh lên theo: "Xảy ra chuyện gì, em đi cùng với anh."

Tiếu Trạch lắc đầu: "Không cần, chân em còn bị thương, em gọi bạn bè tới đón mình đi."

Tiếu Trạch không cho Ninh Tĩnh đi theo, vội vàng đuổi tới công ty Sơ Tranh.

Người đầu tiên Tiếu Trạch trông thấy không phải mẹ hắn ta, mà là mấy bác sĩ y tá mặc áo blouse trắng, liên tưởng đến chiếc xe của bệnh viện tâm thần hắn ta nhìn thấy dưới lầu, sắc mặt Tiếu Trạch lập tức khó coi.

"Con trai, con trai, con ranh này muốn đưa mẹ đến bệnh viện tâm thần!!"

Bà Tiếu thấy Tiếu Trạch tới, lớn giọng hô lên.

"Cẩm Sơ Tranh cô làm gì thế!" Tiếu Trạch xông lên phía trước, đẩy mấy bác sĩ y tá kia ra.

Sơ Tranh vẫn ngồi trên cái ghế bên kia, nghiêng chân, ngón tay khoác lên đầu gối, phi thường có khí thế của lão đại.

"Nó, nó muốn đưa mẹ đến bệnh viện tâm thần!" Tiếu Trạch tới, bà Tiếu như có chỗ dựa, bắt đầu cáo trạng: "Con đàn bà ác độc này, chính là người điên. Con trai, con đến làm chủ cho mẹ, không thể để nó bắt nạt mẹ như vậy được."

Sơ Tranh giọng điệu bình thản: "Chạy đến công ty của tôi gây chuyện, còn không chịu nghe khuyên bảo. Có bệnh liền trị, gọi bác sĩ lại không cần tiền."

Bác sĩ: "..." Gọi bác sĩ đúng là không cần tiền, nhưng muốn chữa bệnh thì cần nha! Cô đừng có ở đó mà nói mò!

"Sao cô có thể làm ra loại chuyện này, mẹ tôi khỏe mạnh, có bệnh gì?" Tiếu Trạch đau lòng nhìn Sơ Tranh, cũng sắp không nhận ra người trước mặt này rồi.

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Nhìn xem bà ta làm nhân viên của tôi bị thương thành thế nào đi?"

Sơ Tranh vừa nói xong, đám nhân viên vừa rồi bị bà Tiếu cào bị thương, dồn dập đứng ra, lộ ra vết thương trên người mình.

Bà Tiếu ở nông thôn làm việc nhà nông, khí lực thì không cần phải nói.

Lên cơn hăng máu, ai ngăn được.

Mấy nhân viên đều bị cào đến chảy máu.

Tiếu Trạch nhìn những vết thương kia, có chút hụt hơi.

Sơ Tranh tiếp tục nói: "Mẹ anh lừa tôi một triệu, anh có thể lựa chọn đi cùng bác sĩ, cũng có thể lựa chọn hiện tại tôi báo cảnh sát."

"Phi, tao lừa mày lúc nào, cái con đàn bà không biết xấu hổ này đừng có ở đây mà nói bậy." Bà Tiếu phun từng ngụm nước miếng.

Sơ Tranh trấn định vươn tay về phía sau, Vạn Tiêu Tiêu lập tức chân chó đặt điện thoại vào lòng bàn tay cô.

Sơ Tranh ấn ấn hai lần, giọng nói của bà Tiếu và Sơ Tranh, từ trong điện thoại di động truyền tới.

- - Bồi thường tiền! Nhất định phải bồi thường tiền, con trai tao chăm sóc mày nhiều năm như vậy, phí tổn thất tinh thần mày phải bồi thường!

- - Bà muốn bao nhiêu?

- - Năm mươi... một trăm vạn!!

"Cái này đã đủ cấu thành tội doạ dẫm làm tiền, coi như không đủ để phạt, cũng đủ làm mẹ anh bị nhốt mấy ngày." Sơ Tranh chậm rãi nói: "Tiếu tiên sinh, anh lựa chọn đi bệnh viện, hay là lựa chọn báo cảnh sát?"

Quyền lựa chọn giao cho anh.

Anh tới.

Nhưng Sơ Tranh rõ ràng chính là đang uy hiếp Tiếu Trạch.

Người ở chỗ này đều có thể rõ ràng.

Tiếu Trạch cũng hết sức rõ ràng.

Dọa dẫm làm tiền một trăm vạn... đáy lòng Tiếu Trạch có chút rụt rè, coi như chuyện này không thành lập, thì bà Tiếu cũng có khả năng phải bị giày vò một phen, quan trọng nhất là nếu truyền đi, thì người khác đều sẽ biết, hắn ta có một bà mẹ điêu ngoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.