Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 567: Tôi là em gái anh (22)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tâm tình phức tạp giống như ông Bạch, còn có người của Tống gia.

Bọn họ từ hôn Thẩm Sơ Tranh —— mặc dù là Sơ Tranh từ, nhưng người nhà họ Tống kiên trì cảm thấy là bọn họ từ hôn —— lúc này trông thấy Thẩm Minh, đáy lòng sao có thể không phức tạp được.

EG là nơi nào?

Đám người như bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có liên hệ với EG, có đôi khi còn phải nhìn sắc mặt người ta mà làm việc.

Những lĩnh vực mà EG tham gia quá rộng, địa vị cũng cao hơn bọn họ quá nhiều, muốn ra tay xử lý bọn họ, thì đó cũng chỉ là chuyện trong một câu nói...

Nếu sớm biết là như thế này, thì sao bọn họ có thể đề ra việc từ hôn.

Chiếu theo hành động để Sơ Tranh xuất hiện lúc này của hắn, thì đây rõ ràng là hành vi cảnh cáo đối với đám người này, nhìn thế là biết hắn vô cùng yêu thương cô em gái này.

Lấy được em gái của Thẩm Minh về nhà, đó chính là cầm được giấy thông hành của EG.

Cho dù người nhà họ Tống có hối hận đến xanh cả ruột cũng vô dụng.

...

"Thẩm tổng, tuổi trẻ tài cao, chúc mừng chúc mừng, đây là... lệnh muội?"

"Thẩm tổng, chúc mừng, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."

"Thẩm tổng..."

Thẩm Minh dẫn Sơ Tranh đi qua, trên đường đi tất cả đều là âm thanh chúc mừng, còn về việc trong này có bao nhiêu chân tình, thì không ai biết.

Sơ Tranh thân là em gái của Thẩm Minh, lúc này xuất hiện ở đây, đám người đều hiểu được một tín hiệu.

Coi như Thẩm gia phá sản, cô vẫn là em gái của Thẩm Minh.

Những người lúc trước từng được chứng kiến Sơ Tranh phá sản, lúc này dường như đã hiểu được.

Phía sau người ta có một người anh trai chống lưng, tất nhiên là có tiền xài.

Tiệc tối kết thúc, Thẩm Minh uống khá nhiều rượu, lúc này khắp người đều mang mùi rượu, hỗn hợp với hơi thở trên người hắn, cũng không tính là khó ngửi.

"Em gái, anh muốn nói với Thẩm Minh hai câu, được chứ?" Giải Nguyệt Bùi đứng ở ngoài xe.

Sơ Tranh nhìn Thẩm Minh một chút, kéo lấy làn váy xuống xe.

Giải Nguyệt Bùi đưa chìa khóa xe mình cho Sơ Tranh: "Em gái lên xe ngồi đi, đừng để lạnh."

Cửa xe đóng lại, Giải Nguyệt Bùi và Thẩm Minh ngồi trong xe trầm mặc.

"Hôm nay thế nào?" Giải Nguyệt Bùi đánh vỡ trầm mặc.

"Nên gặp đều đã gặp." Thanh âm của Thẩm Minh có chút trầm thấp: "Bọn họ càng cảm thấy hứng thú với ân oán giữa tôi và Thẩm gia."

"Đó là đương nhiên, nếu có thể kéo ra một chút tin tức, đến lúc đó cậu chính là mục tiêu công kích." Giải Nguyệt Bùi nói: "Cậu phải xử lý cho cẩn thận."

"Ừ."

Giải Nguyệt Bùi liếc hắn một cái, hỏi vào trọng điểm: "Cậu và Thẩm Sơ Tranh, là thế nào?"

Thẩm Minh giật giật cổ áo: "Cậu cảm thấy là thế nào?"

"Không phải như tôi nghĩ đấy chứ?"

Thẩm Minh nhìn về phía Giải Nguyệt Bùi, trầm mặc.

Giải Nguyệt Bùi: "..."

Thật lâu sau, Giải Nguyệt Bùi che đầu: "Cậu điên rồi sao? Kia là em gái của cậu đó!?"

"Có quan hệ gì." Thẩm Minh nhìn vào hư không: "Lại không có quan hệ máu mủ."

"Hở?" Giải Nguyệt Bùi sợ ngây người: "Tình huống thể nào?"

"Cậu cho rằng năm đó vì sao tôi lại bị đuổi ra khỏi Thẩm gia?" Giọng nói của Thẩm Minh rất lãnh đạm.

Giải Nguyệt Bùi cũng cảm thấy làm ra chuyện tuyệt tình như thế với con ruột, thì cũng có chút không bình thường, bây giờ chính miệng Thẩm Minh nói ra, hết thảy mọi chuyện đều có thể hiểu được.

Giải Nguyệt Bùi tâm tình phức tạp xuống xe, vừa nghiêng đầu phát hiện xe mình biến mất.

"Giải tổng, Sơ Tranh tiểu thư nói đi về trước, mượn xe của ngài một chút." Lâm Dương đi tới, yếu ớt nói, hắn phải bàn giao với Thẩm tổng kiểu gì giờ!

Giải Nguyệt Bùi: "..."

Lâm Dương lên xe rồi chở Thẩm Minh rời đi.

Giải Nguyệt Bùi: "..."

Khoan đã!

Mấy người ném tôi ở chỗ này sao!?

Mấy người là ma quỷ hả!?

Giải Nguyệt Bùi chửi nhỏ một tiếng, nghe thấy có tiếng của con gái truyền đến, ngẩng đầu lại là một mặt đầy ý cười: "Ha ha, mỹ nữ, có ngại chở tôi một đoạn đường không?"

Cô gái bên kia cúp điện thoại, nhíu mày hỏi: "Đi chỗ nào?"

Giải Nguyệt Bùi thâm tình: "Vào tim em."

"Ha ha." Cô gái cười ra tiếng, bĩu bĩu môi: "Lên xe đi."

...

Sơ Tranh quay về chung cư trước, hoàn cảnh yên tĩnh làm tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều.

Cô nằm ở trên giường, tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện của Lâm Dương mơ hồ truyền đến, sau đó bên ngoài yên tĩnh lại.

Sơ Tranh không có ý định ra ngoài.

Nằm ở trên giường ấp ủ cơn buồn ngủ.

Kết quả buồn ngủ vẫn chưa ấp ủ ra được, thì Thẩm Minh đã tiến vào trước.

Hắn vừa tắm rửa xong, trên người chỉ choàng một chiếc khăn tắm, giọt nước theo cơ bụng hắn chảy xuống, ẩn vào trong khăn tắm.

Khi đàn ông không mặc quần áo, lại là một loại đẹp trai khác.

Khi hắn vào Sơ Tranh liền ngồi dậy: "Phòng anh ở bên cạnh."

"Ừ." Thẩm Minh đáp một tiếng, nhưng cũng không hề có ý từ rời đi, ngược lại đi qua phía Sơ Tranh.

Bên giường hơi trầm xuống, Sơ Tranh rơi vào một vòng ôm nóng hổi.

Sơ Tranh bị Thẩm Minh đè ngã xuống giường, thân thể hắn bao trùm lên, da thịt nóng hổi dán vào cô, nụ hôn nóng bỏng cũng theo đó mà tới.

Sơ Tranh nằm trên chiếc giường mềm mại, hormone nam tính kích thích giác quan của cô.

"Bảo bối..." Thẩm Minh lẩm bẩm.

Đôi mắt thâm trầm của người đàn ông nhiễm lên dục niệm, làm hắn nhìn qua thiếu đi mấy phần thanh lãnh.

Thẩm Minh bắt đầu bất mãn vì chưa đủ, cánh môi dời xuống đến cổ Sơ Tranh, mềm nhẹ nóng bỏng liếm láp, làm hô hấp của Sơ Tranh có chút biến hóa.

Cô đẩy Thẩm Minh.

Thẩm Minh nâng mắt lên: "Bảo bối?"

Dường như biết Sơ Tranh đang suy nghĩ gì, hắn nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, anh không làm."

"Anh quá nặng." Sơ Tranh bất mãn, còn quá nóng, mấu chốt là nơi nào đó dính vào cô rất không thoải mái.

Thẩm Minh ôm Sơ Tranh xoay người: "Vậy bảo bối hôn anh?"

Sơ Tranh chống ga trải giường, dường như rất hài lòng với tư thế này, không cự tuyệt Thẩm Minh.

Thẩm Minh phát hiện mình tự đào hố cho mình rồi, hắn bị hôn đến toàn thân khô nóng, nhưng lại không làm gì được.

"Bảo bối, buông tay của anh ra." Giọng nói của Thẩm Minh khàn khàn.

"Em thích thế này." Sơ Tranh nghiêm túc nói.

"..."

Anh không thích mà!

Đương nhiên Thẩm Minh không thể nói, thương lượng: "Thả lỏng một cánh tay."

"Bảo bối, em tốt nhất mà, đúng không?"

Sơ Tranh thật lòng nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu, giam cầm hai tay hắn, không buông ra.

Thẩm Minh: "..."

Thẩm Minh khó chịu, cồn tác dụng chậm, lúc này mới dâng lên, đầu óc có chút mê man, thân thể dường như cũng không có khí lực gì, sức lực Sơ Tranh đè lên mình, không khỏi lớn hơn.

Hắn nằm ở trên giường, để mặc thiếu nữ trên người hôn.

Hắn cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình chịu đựng qua thế nào, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Buổi sáng, trên giường một mảnh hỗn loạn, khăn tắm trên người hắn không biết đã sớm biến đi đâu, thân thể để trần dán lên thân thể mềm mại của thiếu nữ.

Thiếu nữ nằm trong ngực hắn, tay vẫn còn nắm lấy cổ tay hắn.

Thẩm Minh thử động, thiếu nữ khẽ nhíu mày, theo bản năng nắm chặt hơn.

"Bảo bối, buông ra." Thẩm Minh thấp giọng dỗ dành bên tai Sơ Tranh.

"Đừng lộn xộn." Sơ Tranh bất mãn ôm lấy hắn, của ta! Ôm dễ chịu, hôn cũng dễ chịu.

Thẩm Minh: "..."

Xong rồi!

Thẩm Minh cảm giác được biến hóa rõ ràng trên người mình.

Hắn hít sâu mấy hơi.

Thẩm Minh ôm người vào trong ngực, hôn lên trán một cái: "Bảo bối, em làm anh nghẹn hỏng rồi, về sau anh xem em làm thế nào."

Sơ Tranh cọ cọ, ôm hắn ngủ tiếp.

Thẩm Minh: "..."

Thẩm Minh thề, về sau hắn không có việc gì sẽ không đi trêu chọc cô nữa.

Trước khi cô trưởng thành, cuối cùng người chịu tội chỉ là hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.