Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 442: Kim bài sát thủ (7)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh tiếp nhận điều tra, Lâm Phong và Lâm Nghiên cũng giống vậy.

Sơ Tranh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như thế, muốn chuẩn bị cho bọn họ một món lễ lớn.

Nhưng Sơ Tranh không nghĩ tới, hai anh em chó điên Lâm Phong này cũng có không ít thủ đoạn, cho dù cô làm ra đạo cụ gì, thì cuối cùng bọn họ vẫn đẩy một con dê thế tội ra được, rửa sạch hiềm nghi của mình.

Kế hoạch của hai người này viết tới một trăm trang hả?!

Hình như không cho bọn họ thành công, cũng có chút tàn nhẫn nha.

Sau khi xuất hiện một con dê thế tội, chuyện này triệt để hạ màn kết thúc, lão đại cũng không tiếp tục truy cứu nữa.

Điểm đáng ngờ duy nhất chính là: Những người kia do ai giết.

Nhưng cuối cùng cũng không ai biết được.

Chuyện này trở thành một bí ẩn chưa có lời đáp.

...

Đinh ——

Sơ Tranh nằm dài trên ghế sofa, mò mò bên người một hồi, mò được điện thoại di động, cô cầm lên xem.

[ Ngài có nhiệm vụ mới... ]

Sơ Tranh: "..."

Nhiệm vụ?

Nhiệm vụ gì?

Nhiệm vụ của ta không phải là phá sản sao?

Sơ Tranh phản ứng mấy giây, chậm rãi ngồi dậy.

[ Mục tiêu nhiệm vụ: Tấn Ninh.

Giới tính: Nam.

Yêu thích: Không biết.

Xu hướng giới tính: Không biết.

Nghề nghiệp: Chơi bời lêu lổng nhàn rỗi ở nhà ăn bám gia tộc.

Ghi chú: Không.

Nội dung nhiệm vụ: Bước đầu tiên thu hoạch được tín nhiệm của Tấn Ninh, bước thứ hai như trên, bước thứ ba như trên. ]

Sơ Tranh: "??"

Cái nhiệm vụ thần tiên gì đây?

Tư liệu do ai làm, dở hơi đến mức này luôn hả?

Có thể có một chút giác ngộ của tổ chức "hắc ám" được không, quá không tự giác!

Sơ Tranh lảm nhảm xong, trực tiếp ném điện thoại đi.

Nhiệm vụ tổ chức phân phối, cô không nhất định phải nhận, loại nhiệm vụ đẩy đưa này, bình thường sẽ tới trong tay vài người.

Tổ chức này của bọn họ, không nhất định đều là sát thủ.

Cũng sẽ có những nhiệm vụ khác, tỉ như dùng sắc dụ lấy được tình báo gì đó, dù sao chỉ cần cố chủ không mang ý nghĩ hão huyền, như muốn làm chủ tịch nước, hoặc leo lên mặt trăng thống lĩnh người ngoài hành tinh, thì loại nhiệm vụ cố tình gây sự này, bọn họ đều có thể an bài lên.

Lợi hại đến mức không được.

Đáng tiếc Sơ Tranh không có hứng thú.

Sơ Tranh chơi bời lêu lổng mấy ngày, có lẽ là lão đại không nhìn được nữa, để A Hoa gọi cô qua ăn một bữa cơm.

Nhưng Sơ Tranh không nghĩ tới, không chỉ có cô, mà Lâm Phong và Lâm Nghiên cũng ở đây, hơn nữa còn có một số người khác, đều là người trong tổ chức

Sơ Tranh đi vào, một đám người lần lượt chào hỏi.

Lễ phép với đại tỷ trong tổ chức nhất định phải có!

Sắc mặt Lâm Phong không tốt lắm đứng ở bên cạnh, trông thấy Sơ Tranh thì sắc mặt càng không tốt hơn.

Lâm Nghiên ngược lại cười đến lộng lẫy, nói chuyện với lão đại, lộ ra sự vũ mị và dụ hoặc của một người phụ nữ.

"Mọi người ngồi đi." Lão đại mời mọi người ngồi xuống: "Chuyện vài ngày trước, đã làm mọi người sợ hãi rồi, hôm nay mời mọi người đến ăn một bữa cơm rau dưa."

"Lão đại nói gì vậy." Lâm Nghiên êm ái mềm mại nói: "Chúng em đi theo lão đại mới có ngày hôm nay."

Lâm Nghiên dỗ lão đại đến vui vẻ, cho nên mọi người bắt đầu tự do đi lại, tụm nhóm lại nói chuyện với nhau, lão đại cũng bị người vây quanh, cục diện nhìn rất hòa hợp.

Lâm Phong trầm mặc uống rượu, ngẫu nhiên đảo mắt nhìn qua phía Sơ Tranh.

Từ sau khi chuyện kia xảy ra, hắn vẫn luôn giám thị cô, phát hiện cô cơ bản không ra khỏi cửa, càng không âm thầm gặp mặt lão đại.

Nhưng đáy lòng Lâm Phong vẫn rất không yên.

Cô biết bọn họ trói cô lại, thế nhưng cô không hỏi gì cả... hơn nữa còn có vẻ như biết tất cả mọi chuyện.

"Chị Sơ Tranh, chị không vui sao?" Lâm Nghiên bưng ly rượu tới: "Có phải gần đây mệt mỏi lắm không?"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Cách xa tôi ra một chút."

Ta sợ ta sẽ nhịn không được mà xử lý ngươi.

"..." Lâm Nghiên hơi sửng sốt: "Chị Sơ Tranh, em làm sai chuyện gì sao?"

Sơ Tranh cất giọng: "Lão đại, tôi muốn nói với ông..."

Mi tâm Lâm Nghiên cuồng loạn, gương mặt trang điểm tinh xảo cũng hơi biến sắc.

Cô ta lập tức đứng dậy, kéo ra một nụ cười khéo léo: "Chị Sơ Tranh, chị không vui, vậy em không quấy rầy chị nữa."

Cô ta siết chặt nắm đấm, đi sang một bên khác

Giống như Lâm Phong, Lâm Nghiên sợ Sơ Tranh đột nhiên nói ra chuyện gì đó.

Cho dù cô không có chứng cứ, nhưng nếu làm lão đại hoài nghi, thì cũng rất bất lợi với bọn họ.

Lão đại đã nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh: "Sơ Tranh muốn nói gì?"

Sơ Tranh tùy tiện nói hai câu, lừa gạt lão đại xong, cô nhàm chán ngồi một bên, nghe những người này nói chuyện phiếm.

Chủ đề trò chuyện của những người này cũng không phải minh tinh nào đẹp, phim truyền hình nào hay.

Lâm Nghiên kéo Lâm Phong, đi đến bên mép: "Anh, Hạ Sơ tranh làm sao vậy"

"Cô ta thế nào?" Lâm Phong không yên lòng hỏi.

"Vừa rồi em tìm cô ta nói chuyện, còn chưa nói hai câu, cô ta liền làm bộ muốn gọi lão đại." Lâm Nghiên tức giận bất bình: "Rốt cuộc cô ta biết bao nhiêu?"

Lâm Nghiên tự nhận trước kia quan hệ của mình và cô không tệ.

Bởi vì Lâm Phong, cho nên cô cũng có chút chiếu cố mình.

Nhưng mà hiện tại...

Lâm Nghiên không nói nên lời đó là cảm giác gì, dù sao cũng không tốt lắm.

Cô giống như biến thành người khác vậy.

Lâm Phong: "Anh không biết."

Lâm Nghiên nhíu mày, làm cái thủ thế bí mật: "Anh, chúng ta..." Diệt trừ cô ta.

Mặc kệ cô chuyện gì xảy ra, chỉ có thế này mới an toàn.

Lâm Phong nhíu mày, không trả lời.

"Sao thế, anh không nỡ à?"

"Nói bậy bạ gì đó." Lâm Phong thấp giọng khiển trách một tiếng.

"Lâm Phong, Lâm Nghiên, hai người nói gì đấy, mau tới đây." Có người gọi bọn họ.

"Tới liền." Lâm Nghiên đáp một tiếng, kéo Lâm Phong trở về.

Bữa tiệc này kết thúc rất bình thản, khi Sơ Tranh đi ra, nhận được một phần tư liệu.

Lão đại điểm danh bảo cô đi làm.

Sơ Tranh: "..."

Muốn làm con cá muối thôi mà khó vậy sao!

Sơ Tranh mở tư liệu ra nhìn xem, nhiệm vụ rất đơn giản...

Nhiệm vụ bọn họ làm đều sẽ có người chuyên thu thập tư liệu, mục tiêu nhiệm vụ yêu thích cái gì, thậm chí ngay cả trên giường thích dùng tư thế nào, đều sẽ xuất hiện trên tư liệu.

Bọn họ chỉ cần đi hoàn thành là được rồi.

Sơ Tranh nghĩ đến phần tư liệu trông thấy lúc trước.

So sánh với phần tư liệu trong tay cô, thì cái kia liền lộ ra... đơn sơ đến không thể nhìn mặt ai.

Sơ Tranh thu tư liệu lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lâm Phong và Lâm Nghiên cùng lên một chiếc xe, trong con ngươi bình tĩnh của Sơ Tranh đột nhiên hiện lên một tia sáng.

Tâm tình bực bội.

Tìm người giải lao đã.

Nhưng mà Sơ Tranh đi xuống bậc thang, nghĩ đến bản thân không lái xe tới, theo sau có hơi phiền phức... Ngay khi cô dự định từ bỏ, A Hoa lái xe tới.

"Tranh tỷ, đưa chị về nha."

Sơ Tranh liếc hắn một cái, trầm mặc vài giây, mở cửa xe leo lên.

"Đi theo bọn họ."

A Hoa nhìn về phía trước.

Đây không phải là xe của Lâm Phong sao?

"Tranh tỷ, đây không phải là xe của Phong ca sao? Chúng ta đi theo làm..."

Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng, làm toàn thân A Hoa lạnh băng, lập tức nổ máy xe, bám theo chiếc xe phía trước.

Lâm Phong rất cảnh giác, chạy qua bảy vòng tám quẹo đến đau hết cả đầu.

Cũng may A Hoa lái một chiếc xe bình thường trước đây chưa lái bao giờ, kỹ thuật theo dõi lại thuộc hàng xuất sắc trong tổ chức, nên không đến mức bị Lâm Phong phát hiện và vứt bỏ.

Lâm Phong lái xe vào ga ra tầng ngầm.

Sơ Tranh bảo A Hoa dừng lại xa một chút, cô mò xuống xe —— trong ánh mắt của A Hoa, vẫn rất có khí thế.

"Tranh tỷ..." A Hoa không phát ra tiếng, chỉ làm cái khẩu hình.

Sơ Tranh giơ tay ra hiệu hắn chờ ở trong xe.

A Hoa: "..."

Tranh tỷ làm gì vậy nhỉ?

Sơ Tranh lặng yên không tiếng động tới gần xe của Lâm Phong, người ở bên trong dường như vẫn chưa xuống.

Hiệu quả cách âm của xe không tệ, Sơ Tranh không nghe được người bên trong nói gì hết, chỉ có thể nhìn thấy bóng người ở trong đó, thoạt nhìn thì có vẻ như đang cãi vã, cũng không biết cãi chuyện gì...

Cô đứng ở chỗ tối tăm, an tĩnh chờ đợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.