Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 401: Vô thượng tiên đồ (4)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chờ thiếu niên đuổi tới, thứ đầu tiên hắn trông thấy chính là tiểu cô nương lúc nãy.

Cô đứng ở hư không, trên mặt đất có mấy người nằm

Thiếu niên nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn biết mấy người kia... Không, bọn họ không phải là người.

Đều là yêu tinh tu luyện thành người ở trong núi này.

Bình thường hoành hành bá đạo, làm nhiều việc ác.

Mấy tiểu yêu giống như bọn họ, không phải là đối thủ của bọn chúng, gặp bọn chúng nếu vận khí không tốt, thì chỉ có thể chết trong tay bọn chúng.

Sơ Tranh rơi xuống từ trên hư không, dùng chân đá đá người nằm trên đất, người kia "bịch" một tiếng hóa thành nguyên hình, biến thành một con sài lang.

Sơ Tranh: "..."

Sói!!

Chỉ bằng tên chó chết này mà dám tới cướp đồ của ta!

Ta là người mà ngươi có thể ăn cướp sao!

Cho dù ngươi là sói cũng không được! Chứ đừng nói là một người sói!

Sơ Tranh đột nhiên nhìn sang phía thiếu niên đang lẩn trốn.

Soạt ——

Thiếu niên phủ phục vào trong bụi cỏ, nhịp tim đập như nổi trống.

Sơ Tranh đá đá tảng đá trên mặt đất.

Quay người đi về.

Sơ Tranh đẩy bụi cỏ ra, ánh mắt lạnh như băng rơi trên người hắn: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

Cũng muốn cướp đồ của ta sao?

Nhìn tay nhỏ chân nhỏ của ngươi, còn không rắn chắc bằng cái đám đang nằm bên kia, một chút cũng không đánh được đâu.

Thiếu niên vểnh cái mông lên, ghé vào trong bụi cỏ, lúc này ngẩng đầu nhìn Sơ Tranh, đáy mắt cất giấu mấy phần e ngại và kinh hoảng.

"Ta..." Thiếu niên từ dưới đất bò dậy: "Những con yêu tinh kia... đều chết hết?"

"Ngươi đi theo ta làm gì?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc lặp lại vấn đề.

"Ta không đi theo ngươi, ta chỉ tới xem một chút." Thiếu niên nhỏ giọng nói.

Sơ Tranh nhìn tên trẻ trâu* này, cũng không giống như có gan chó dám đánh lén mình.

(*Nguyên gốc: hùng hài tử)

Trầm mặc vài giây, cô lui về.

Thiếu niên đứng tại chỗ, chờ cô đi xa một chút, cẩn thận ra ngoài, kiểm tra mấy người trên mặt đất kia.

Đều... Đều chết hết.

Cô thật là lợi hại!

Thiếu niên nhìn người đã đi xa, dứt khoát đi theo.

Sơ Tranh quay đầu nhìn hắn.

Thiếu niên liền dừng lại.

Sơ Tranh tiếp tục đi.

Thiếu niên lại tiếp tục đi theo.

Sơ Tranh giống như trông thấy chú dê nhỏ lúc trước.

"..." Sơ Tranh quay người, giọng điệu có chút lạnh lẽo: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

Thiếu niên giống như đã hạ quyết tâm: "Ngươi có thể thu ta làm đồ đệ được không?"

Sơ Tranh cự tuyệt đến quả quyết: "Không thể."

Chuyện phiền toái như thu đồ đệ, đánh chết cô cũng không làm.

"Ta thật sự rất muốn cùng ngươi học nghệ." Thiếu niên có chút gấp gáp: "Chỉ cần ngươi thu ta làm đồ đệ, ngươi muốn ta làm gì cũng được."

Đôi mắt đen tràn đầy chờ đợi nhìn cô.

Cô có thể đánh bại mấy con yêu tinh chuyên làm việc ác kia, cô nhất định rất lợi hại.

Sơ Tranh vô tình đánh vỡ ảo tưởng của thiếu niên: "Ta không có bản lĩnh, ta rất yếu."

Một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta đây muốn tìm cũng không tìm thấy nữa rồi!

Ai!

Thiếu niên hơi trừng lớn mắt: "Vừa rồi ngươi giết hết mấy con yêu tinh kia."

"Khi ta tới, bọn họ đã nằm ở đó rồi." Sơ Tranh bắt đầu trợn mắt nói mò.

"Thế nhưng..."

"Ngươi trông thấy ta giết?"

"... Không, không có."

"Vậy chính là không phải ta giết." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Đừng tìm ta."

"..."

...

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, tiêu hết mười cái Tiên Linh Diệp. 】

Sơ Tranh: "..."

Mặt trời!

Sơ Tranh nhìn thành trì cách đó không xa.

Bực bội đi vào trong thành.

Cô bây giờ là thần tiên đó!

Thượng thần!

Một ngón tay cũng có thể hủy diệt thiên địa... A, cô không làm được.

Tại sao phải ở đây phá sản?!

Sơ Tranh khí thế hung hăng cầm lá cây vào thành, kết quả không có một ai biết hàng, còn dùng ánh mắt như nhìn đồ thần kinh nhìn cô.

Vương bát đản, có phải mi đang trả thù ta không?

【 Tiểu tỷ tỷ cô đang nói gì vậy? Ta vĩnh viễn luôn đứng ở bên phe cô, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, tiểu tỷ tỷ, mong cô hãy tin tưởng ta. 】 Vương Giả kiên định tuyên bố lập trường của mình.

Ha ha.

Ta chưa nhìn thấy mi đứng ở bên phe ta bao giờ.

Ta chỉ nhìn thấy mi ép ta phá sản.

【...】 Đây không phải nhiệm vụ của chúng ta sao!

Sao lại là ta ép cô rồi?

Tiểu tỷ tỷ cô nói chút đạo lý đi được không?!

Sơ Tranh mặt lạnh lùng.

Cái đồ chơi này không xài được, cũng không phải ta không phá sản, mi không được gấp đôi!

【 Tiểu tỷ tỷ, những phàm nhân này không biết hàng đâu, cô phải tìm người biết hàng cơ. 】 Vương Giả giải thích.

Ai biết hàng?

【...】

Sao không dứt khoát đưa luôn nhiệm vụ để ta làm giúp cô luôn đi!

Nếu Sơ Tranh biết được ý nghĩ này của Vương Giả, nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, cũng sẽ phát cho nó một tấm thẻ người tốt.

Sơ Tranh quay đầu, nhìn thiếu niên đi theo mình một chút.

Hắn một đường đi theo đến đây...

Cũng rất chấp nhất.

Thế nhưng thu đồ đệ là chuyện không thể nào.

Đời này cũng không thể.

Sơ Tranh vẫy tay gọi hắn.

Thiếu niên lập tức cười chạy tới: "Đại nhân."

"Ngươi biết cái này sao?" Sơ Tranh lắc lắc lá cây trong tay.

Thiếu niên lắc đầu: "Không biết."

"Không biết?" Sơ Tranh ngờ vực dò xét hắn: "Không biết sao ngươi lại muốn?"

"... Cái này... Ta cảm giác được bên trong ẩn chứa linh khí rất nồng đậm, là thứ từ trước đến giờ ta chưa từng thấy, đối với... quá trình tu luyện của chúng ta rất hữu ích."

Thiếu niên thấp thỏm trong lòng.

Không phải cô muốn lấy lại đồ chứ?

Thế nhưng hắn đã cho tiểu đệ...

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ một lát, hỏi hắn: "Ngươi có biết chỗ nào có thể dùng những thứ này ra không?"

Thiếu niên nghẹn họng nhìn trân trối.

Dùng, dùng ra?

Cái này nhìn có vẻ là thiên tài địa bảo, cực kỳ khó tìm.

Lá cây trong tay Sơ Tranh xoay vòng: "Không biết?"

"Biết, biết." Thiếu niên vội vàng gật đầu.

"Dẫn ta đi."

"... Vâng đại nhân."

Thiếu niên nhanh chóng đi phía trước dẫn đường.

...

Khách điếm Vạn Vật.

Thiếu niên chỉ vào khách điếm: "Chính là chỗ này..."

Dường như thiếu niên có chút sợ nơi này, cũng không có ý tứ đi vào.

Sơ Tranh đi vào phía trong khách điếm.

Vừa đi hai bước, thiếu niên liền bị người đẩy đến lảo đảo một cái, trực tiếp nhào vào ngưỡng cửa khách điếm.

"Ngân Sinh, thời gian dài như vậy không gặp, sao ngươi vẫn yếu thế?"

"Ha ha ha, chỉ bằng tốc độ tu luyện kia của hắn, có thể hóa hình cũng đã không dễ dàng rồi."

"Cũng không thể nói như vậy, vạn nhất người ta có thiên phú dị bẩm thì sao."

Âm thanh trêu chọc không có hảo ý, liên tiếp vang lên.

Sắc mặt Ngân Sinh tái nhợt đến khó coi, đáy mắt ẩn ẩn có hận ý hiện lên.

Sơ Tranh ghé mắt nhìn lại, người đang nói chuyện chính là ba thanh niên, thanh niên hắc y ở giữa cười vui vẻ nhất.

Thanh niên hắc y nháy mắt với đồng bạn, hai đồng bạn tiến lên, đem Ngân Sinh vào khách điếm.

"Các ngươi thả ta ra!"

Ngân Sinh gầm thét.

Hắn không phải là đối thủ của bọn họ, căn bản không thoát ra được.

"Ôi, chú dê nhỏ tức giận." Thanh niên hắc y cười đến càng vui vẻ hơn: "Các vị, đến đây, ngày hôm nay mang đến cho mọi người một vật nhỏ để vui đùa."

Thanh niên hắc y, gây nên sự chú ý của mọi người trong khách điếm.

Khách nhân trong khách điếm này, đều không phải người.

Sơ Tranh dùng tiên thuật mở mắt, liếc mắt nhìn... rồi cấp tốc triệt tiêu tiên thuật.

Hù chết người.

Quần ma loạn vũ.

Một đống động vật tụ họp.

Kích thích.

"Các ngươi thả ta ra..."

Ngân Sinh vẫn đang giãy dụa.

Thanh niên hắc y đặt tay lên bả vai Ngân Sinh, vỗ vỗ: "Ngân Sinh, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không giết ngươi, giết ngươi không có ý nghĩa gì, nhưng mà..."

Sắc mặt Ngân Sinh nháy mắt tái nhợt.

Thanh niên hắc y cười đến không có hảo ý.

"Chúng ta có thể chơi chút trò khác."

***

Halo, chào mừng đến với quyển 3 ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.