Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 366: Trời giáng Phúc Bảo (8)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sở Vụ nghĩ đến vết thương trên lưng cô.

Vết thương kia...

Đơn độc đến kỳ quái, loại tình huống nào mới có thể gây ra vết thương như vậy?

Nhưng nếu như kết hợp cách nói của cô, cùng cái video này, dường như có thể giải thích được...

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cái video này phải là sự thật.

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, video chân thực đến mấy thì cũng có thể là giả.

Sở Vụ lướt xem bình luận trên mạng, video lưu truyền rất nhanh, hiện tại đã trở thành hot search.

Thiên sứ, ác ma, rồi người chim gì đó, người trên mạng thảo luận đến kịch liệt.

Trước mắt Sở Vụ luôn luôn không tự chủ được mà hiện lên vết thương máu me đầm đìa kia...

Trái tim không khỏi thắt chặt.

Có chút buồn bực.

Chắc chắn là vì chưa hết bệnh.

Dưới đáy lòng Sở Vụ tìm cho mình một cái lý do.

...

Khi Sơ Tranh trở về, căn phòng đã trống rỗng, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.

Lại chạy!

Quả nhiên khi ra ngoài phải khóa chặt cửa lại!

Lần sau nhất định phải khóa cửa!

Nhất định phải khóa cửa!

Mẹ nó!

Sơ Tranh đáp một cước vào vào chân giường.

【 Tiểu tỷ tỷ... tiếp thu tư liệu của Sở Vụ một chút đi. 】

Vương Giả cũng sầu cho thẻ người tốt.

Đây là gặp phải ma quỷ gì chứ!

Sợ Sơ Tranh oán nó, Vương Giả nhanh chóng đưa tư liệu của Sở Vụ ra.

Sở Vụ.

Từ nhỏ đã gặp nhiều tai nạn, nhưng sinh ra ở hào môn, Sở Vụ trừ không may mắn một chút ra, thì cũng không gặp quá nhiều trắc trở.

Hắn vốn nên ở dưới sự thủ hộ của nguyên chủ, dần dần trưởng thành, trở thành một nhân sĩ thành công.

Kết quả là bởi vì nguyên chủ nhận lầm người, dẫn đến Sở Vụ vốn đã không may, càng thêm vận rủi không ngừng.

Sở gia vốn như mặt trời giữa ban trưa, đột nhiên xuất hiện các loại vấn đề.

Trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, Sở gia không ngừng suy tàn.

Người thân của Sở Vụ cũng lần lượt qua đời.

Cuối cùng Sở gia tuyên bố phá sản, một số người của Sở gia cảm thấy Sở Vụ từ nhỏ đã xui xẻo, Sở gia đi đến nước này, cũng bởi vì tên tai họa Sở Vụ này.

Cuối cùng Sở Vụ một thân một mình gánh vác khoản nợ kếch xù.

Hắn bán đi bất động sản và một vài thứ cha mẹ lưu lại, trả hết nợ nần.

Sở Vụ học đại học y, bởi vì ông Sở đột nhiên qua đời, nên hắn mới trở lại Sở gia tiếp nhận hết thảy tình huống hỗn loạn khi ấy.

Sau khi mất đi hết thảy mọi thứ, Sở Vụ đi làm ở một bệnh viện.

Nếu như chỉ là như vậy, thì có lẽ Sở Vụ sẽ không hắc hóa.

Xấu là ở chỗ, Chử Mậu dường như không định để Sở Vụ tiếp tục sống như vậy.

Hắn ta mua chuộc bệnh nhân, vạch ra kế hoạch về sự cố chữa bệnh, đẩy Sở Vụ lên đầu sóng ngọn gió.

Mặc dù Sở Vụ có trình độ, nhưng đã nhiều năm không làm loại phẫu thuật này, đây là không có trách nhiệm với bệnh nhân.

Sự cố trong lúc chữa bệnh dẫn tới Sở Vụ vướng phải kiện cáo.

Sở Vụ chính là từ sau chuyện này mà hắc hóa...

Tóm lại nguyên nhân dẫn đến Sở Vụ hắc hóa chính là nguyên chủ và Chử Mậu.

Tuy nói nguyên chủ bị Chử Mậu lừa gạt, nhưng xác thực cô ấy cũng đã gián tiếp tạo ra bi kịch về sau của Sở Vụ.

Sơ Tranh vạn vạn không nghĩ tới, nhiệm vụ Vương bát đản cho cô càng ngày càng khó.

Trước kia thẻ người tốt không có quan hệ gì với cô.

Bây giờ đã phát triển đến quan hệ kẻ thù.

Cô phải làm sao để thẻ người tốt cảm thấy mình là người tốt đây?

Hôn đến khi chịu phục sao?

Sơ Tranh sờ cằm, hôn thẻ người tốt kỳ thực rất mềm.

Vẫn muốn hôn...

Đáng tiếc đã chạy mất rồi.

Đều là do con chó điên Chử Mậu kia!!!

【...】 Vì sao tiểu tỷ tỷ đang nghĩ đến thẻ người tốt, lại lập tức nhảy đến Chử Mậu rồi?! Không biết không biết, nó vẫn còn là trẻ con.

...

Đêm lạnh như nước.

Trăng lạnh như sương chiếu trên mặt đất, trời đất như được phủ thêm một tầng lụa mỏng.

Những hàng cây san sát nối tiếp nhau ở biệt thự trong trang viên Phạn Lộc.

Bảo vệ tuần tra ngáp một cái, đi trên con đường nhỏ dưới hàng cây, có gió từ cuối con đường nhỏ thổi tới, bảo vệ nhịn không được run rẩy một cái.

Bảo vệ ôm cánh tay, tăng thêm tốc độ, chuẩn bị tuần tra xong rồi trở về tìm người uống một chén.

Vào lúc hắn chuẩn bị đi đến biệt thự số 6, phát hiện ở một nơi nào đó trong biệt thự hình như có ánh sáng.

Biệt thự số 6 không có người ở...

Bảo vệ lập tức nghĩ đến những tin đồn về biệt thự số 6.

Trước kia hắn chỉ nghe người ta nói qua, chưa bao giờ tận mắt trông thấy, không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải.

Bảo vệ nuốt một ngụm nước bọt, đáy lòng nhát gan, nên không dám đi qua bên kia xem, xoay người chạy.

Ngày tiếp theo Sơ Tranh nhận được điện thoại của người phụ trách trang viên Phạn Lộc, bảo cô đến xem nhà một chút, nếu không có vấn đề thì có thể hoàn thành những thủ tục còn lại.

Sơ Tranh ngồi xe đến trang viên Phạn Lộc, người phụ trách chờ ở bên ngoài, rồi đi cùng cô đến biệt thự số 6.

"Sơ Tranh nữ sĩ, có câu này không biết tôi có nên nói hay không." Khi đến biệt thự số 6, người phụ trách đột nhiên ấp a ấp úng.

"Nói."

"Cái này... Căn biệt thự này, bị quỷ phá."

"Quỷ phá?"

"Đúng vậy, đêm qua một bảo vệ của chúng tôi trông thấy biệt thự số 6 có ánh đèn, thế nhưng biệt thự số 6 đã hơn nửa năm rồi không có người ở."

Sơ Tranh vẻ mặt đứng đắn: "Nói không chừng là trộm phá."

Nhưng mà cái thế giới này đến cả loại nghề nghiệp dọa người như Thiên sứ thủ hộ cũng có, vậy xuất hiện quỷ hình như cũng không kỳ quái.

Trên trời có, dưới đất cũng phải có thì mới đồng bộ!

"Chắc chắn trông phải là trộm, nửa năm này, thỉnh thoảng có bảo vệ tuần tra trông thấy tình huống này, có tên trộm nào to gan đến mức lần nào cũng đến một chỗ, chỗ kia cũng không thể có mỏ vàng mà? Tôi cũng đã cùng người đi điều tra vào ban ngày, nhưng không điều tra được gì cả."

Biệt thự đã bán đi, người phụ trách cũng không sợ Sơ Tranh đổi ý.

Nhưng nếu như hắn không nói, sau này người ta biết được, thì sẽ tìm bọn họ gây phiền phức.

"Chỗ kia?"

"Tôi dẫn ngài đi xem."

Đồ đạc trong biệt thự không nhiều như lần trước Sơ Tranh thấy.

Không biết có phải là do chủ cũ dọn đi rồi hay không.

Người phụ trách dẫn Sơ Tranh đi dọc theo con đường, đi đến tầng ba cuối cùng.

"Chính là căn phòng này."

Căn phòng trống rỗng, không có chỗ đặc biệt gì.

Người phụ trách nói căn phòng này, khi chủ cũ muốn bán ra, bọn họ tới kiểm ra thì nó vốn đã trống không.

"Sơ Tranh nữ sĩ, nếu ngài ở chỗ này, thì phải cẩn thận một chút."

Người phụ trách giao chìa khóa biệt thự cho Sơ Tranh, vẫn không nhịn được căn dặn một câu, dù sao cũng là một cô gái.

Sơ Tranh cao lãnh gật đầu, biểu thị mình đã biết.

Người phụ trách bùm bùm nói thêm một đống lời nữa, Sơ Tranh đuổi người đi, cuối cùng mới yên tĩnh lại

"Sở tiên sinh, sao ngài lại trở lại?"

"Còn chút đồ chưa lấy xong."

Sở Vụ phản quang tiến vào, giống là có người dát lên thân hắn một tầng ánh sáng, tựa như một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, vượt sáng mà đến, rực rỡ lóa mắt, ưu nhã tôn quý.

Đôi chân thon dài thẳng tấp, giẫm lên ánh sáng, chậm rãi tiến vào.

Ánh sáng chói mắt từng chút từng chút rút đi.

Lộ ra dáng người thẳng tắp thon dài của đàn ông, gương mặt hắn cũng dần dần rõ ràng, đó là một gương mặt làm cho phụ nữ cũng phải tự ti mặc cảm.

Đôi mắt đen trầm thâm thúy nhàn nhạt liếc đến, giống như vũ trụ mang theo bí mật sâu thẳm, thần bí mà mênh mông, lạnh nhạt lại ơ thờ.

Sở Vụ hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào nữ sinh đứng trong phòng khách.

Sao cô cứ như âm hồn bất tán thế?

"Sở tiên sinh, tôi giới thiệu cho ngài biết một chút, vị này chính là Sơ Tranh nữ sĩ, chính là cô ấy đã mua lại ngôi biệt thự này."

Người phụ trách lại quay về, còn tự giác giới thiệu hai người với nhau.

Sở Vụ: "..."

Đây chính là tên ngu xuẩn nâng giá nhà lên cao kia.

Vì tiếp cận mình, mà không từ thủ đoạn như thế sao?

Sở Vụ càng thêm tin tưởng Sơ Tranh là do Chử Mậu phái tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.