Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 360: Trời giáng Phúc Bảo (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn thấy Sở Vụ và bác sĩ trẻ tuổi kia đứng trên hành lang.

Bác sĩ trẻ tuổi nói gì đó, Sở Vụ nghe đến có chút không kiên nhẫn, biểu cảm lãnh đạm thể hiện ra thái độ cực kỳ không phối hợp.

Sơ Tranh rụt đầu vào.

"A... sao cô lại xuống giường rồi?"

Y tá đi từ hành lang bên kia tới, thấy Sơ Tranh ở cửa ra vào, lập tức hô lên một tiếng.

Dường như Sở Vụ và bác sĩ trẻ tuổi kia không nghe thấy, Sơ Tranh nhanh chóng lui về trong phòng bệnh, ánh mắt lãnh đạm nhìn y tá.

"Vết thương của cô nghiêm trọng như thế, sao cô có thể xuống giường được, mau về lại đi." Y tá nôn nóng muốn dìu cô, lo lắng cho vết thương của cô.

Sơ Tranh nói: "Tôi không sao."

"Sao lại không sao được?" Y tá kinh ngạc không thôi: "Có phải là thuốc tê chưa hết tác dụng không? Cô không cảm thấy đau sao? Vết thương của cô rất nghiêm trọng, nhất định phải điều trị cho tốt."

Nói đến phần sau, y tá nghiêm mặt, nghiêm túc cảnh cáo cô.

Sơ Tranh bị y tá ấn về trên giường bệnh.

"Sao cô lại không biết thương tiếc cho thân thể mình thế chứ, tuổi còn trẻ... Vết thương của cô rất kỳ lạ, làm sao mà bị thế?"

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh lần nữa bị y tá đâm kim truyền dịch vào.

Y tá căn dặn cô hai câu, lại nói: "Đúng rồi, chúng tôi không tìm thấy điện thoại hay là phương thức liên lạc trên người cô, cô có muốn liên hệ với người nhà của mình để bọn họ tới nộp viện phí không? Một mình cô cũng cần người chăm sóc..."

"Không có."

Trước kia nguyên chủ chỉ biết mỗi Chử Mậu là người cô ấy cần bảo vệ, làm gì biết những người khác nữa.

Ở cái thế giới này, nguyên chủ không khác gì cô nhi.

"A..." Y tá thì thầm một tiếng: "Thế à, vậy viện phí của cô?"

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết ba vạn tệ, tiền đã đưa đến không gian, xin chú ý kiểm tra và nhận. 】

【 Tiểu tỷ tỷ cô yên tâm, ta là tuyệt đối sẽ không để cô không có tiền tiêu!! 】 Cái từ "nghèo" này, không hề có một chút quan hệ gì với chúng ta, mục tiêu của chúng ta là làm một tên phá gia tiêu tiền như nước!

Mục tiêu của mi có xu quan hệ nào với ta đâu!

Để cho ta nghèo đi.

Y tá còn đang suy nghĩ về vấn đề viện phí của Sơ Tranh, thì thấy nữ sinh kia đột nhiên lấy từ dưới chăn ra mấy chồng tiền, thần sắc lãnh đạm đưa tới.

"Đủ chưa?"

"... Đủ, đủ rồi." Y tá cà lăm một chút.

Lúc cô vào đây cũng không thấy cô mang theo nhiều tiền mặt như vậy nha.

Tiền này từ đâu tới?

Y tá lơ ngơ cầm tiền rời đi, giúp cô nộp viện phí.

Sơ Tranh lần thứ hai rút kim ra.

Kết quả còn chưa xuống đất, cửa phòng bệnh lại mở.

Sơ Tranh: "..." Có thôi đi không! Để yên cho người ta đi không được hả!

Bác sĩ trẻ lúc trước kéo Sở Vụ rời đi, mang theo một bác sĩ khác, và hai y tá tiến vào.

"Sở Vụ chữa cho cô ấy, anh giúp cô ấy xem một chút đi." Bác sĩ trẻ vỗ vai bác sĩ kia: "Làm phiền anh."

Bác sĩ kia có chút không kiên nhẫn: "Cậu bảo Sở Vụ đừng tiếp tục làm loạn được không, đây là mạng người, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, toàn bộ bệnh viện chúng ta sẽ phải chịu trách nhiệm."

"Hôm qua quá rối loạn, thực tập sinh mới tới gọi hắn, tôi sẽ nói với bọn họ."

Tiếng hai người trò chuyện không lớn, nếu như là người bình thường thì có lẽ không nghe được.

Nhưng Sơ Tranh nghe thấy được.

Bác sĩ trẻ nói xong, vội vàng rời đi.

Bác sĩ kia vừa ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy tay Sơ Tranh đầy máu.

"Sao cô lại rút kim ra rồi!"

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh lần nữa bị ghim kim.

Cô kéo căng khuôn mặt nhỏ, mặt không cảm xúc nhìn bác sĩ và y tá vây quanh mình.

Bác sĩ lúc đầu có chút khẩn trương, sau khi xem vết thương, thần sắc dần dần dịu xuống.

"Miệng vết thương của cô thật sự rất nghiêm trọng, nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, sẽ khỏi hẳn..."

Bác sĩ này tận tụy hơn Sở Vụ nhiều, chẳng những nói với cô về tình hình của vết thương, mà còn nói cho cô biết một số thứ phải chú ý, dặn dò cẩn thận xong mới rời đi.

Bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, thấy bác sĩ trẻ đứng ở bên ngoài.

Bác sĩ trẻ hỏi: "Thế nào?"

Sắc mặt bác sĩ kia biến hóa đến mấy lần, mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng vẫn nói: "Sở Vụ xử lý rất tốt."

"Không có vấn đề gì là tốt rồi." Bác sĩ trẻ thở phào: "Năm đó hắn là người lợi hại nhất khoa y trường đại học chúng tôi, nếu không phải cha hắn đột nhiên rời đi, thì nói không chừng hiện tại hắn đã là bác sĩ giỏi nhất."

Bác sĩ nhíu mày: "Tôi không phủ nhận chuyện hắn chuyên nghiệp, nhưng thái độ của hắn có vấn đề."

Nếu như thật sự không chuyên nghiệp, thì bệnh viện căn bản sẽ không nhận hắn vào.

Cái bệnh viện này của bọn họ cũng không phải nơi để chơi đùa.

Bác sĩ trẻ nói: "Ai, phát sinh chuyện lớn như vậy, cho hắn chút thời gian đi."

Bác sĩ không tiếp tục nói đến Sở Vụ, mà nói sang chuyện khác: "Vết thương của nữ sinh trong kia sao lại kì quái như thế? Cô ấy có nói làm sao mà bị không? Tôi cảm thấy vết thương kia giống như bị người khoét xuống vậy."

"Khoét xuống?"

Bác sĩ đưa bệnh án cho hắn xem.

Phía trên có ảnh chụp miệng vết thương.

Vết thương kia rất chỉnh tề, quả thật không giống như bị tạo thành ngoài ý muốn, hơn nữa hai bên còn rất chỉnh tề...

"Chuyện này... Cô ấy còn không liên hệ với người nhà, tình huống này... Chúng ta có cần báo cảnh sát không?" Bác sĩ trẻ nhìn vết thương kia, có chút rụt rè.

"Tôi bảo y tá đến hỏi cô ấy một chút."

"Cũng được, nếu như có cái gì không đúng, thì báo cảnh sát vậy."

Nhưng mà chờ hai người thảo luận xong, vừa quay đầu lại, liền được cho biết, bệnh nhân trong phòng kia đã không thấy đâu nữa.

...

Sơ Tranh rời khỏi bệnh viện, tìm cho mình một bộ quần áo để thay trước.

Thân là Thiên sứ thủ hộ, nguyên chủ có một gương mặt cực kỳ vô hại, loại mà cho dù ai nhìn cũng sẽ thích ấy.

Dung mạo của cô rõ ràng viết to mấy chữ "ta rất dễ lừa gạt, rất dễ bắt nạt".

Thế này mà không bị bắt nạt, thì ai bị bắt nạt nữa?!

Sơ Tranh nghiêm mặt, cảm giác mềm mại ít đi rất nhiều, nhiều hơn mấy phần thanh lãnh tự phụ.

Thay quần áo xong, Sơ Tranh đứng trên đường cái, nhìn dòng xe cộ lui tới.

Lúc trước nguyên chủ ở cùng Chử Mậu, cô ấy đều đi theo hắn, bởi vậy nên nguyên chủ cũng không có nơi ở của riêng mình.

Cho nên, bây giờ ta phải đi đâu đây?

Tiên nữ đều ngủ trên cây sao?

Chẳng lẽ ta phải đi tìm cái cây?

【 Tiểu tỷ tỷ, bây giờ cô biết tiền quan trọng cỡ nào chưa? 】 Vương Giả không từ khoảnh khắc nào tẩy não cho tiểu tỷ tỷ nhà mình.

Sơ Tranh: "..."

Mi câm miệng!

Ta không muốn nghe mi nói phương châm phá sản.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tiểu tỷ tỷ trong vòng 24 tiếng, mua lại biệt thự số 6, ở trang viên Phạn Lộc. 】 Không nghe phương châm phá sản, vậy thì phá sản đi! Tiểu tỷ tỷ cố lên! Trước tiên tìm cho mình cái chỗ ở!

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ta có thể nghe phương châm phá sản, mà không phá sản được không?"

【 Không được đâu tiểu tỷ tỷ. 】 Thanh âm của Vương Giả đầy vui sướng, 【 Nhưng nếu tiểu tỷ tỷ muốn nghe, ta có thể nói cho cô nghe. 】

Nói thêm vài câu, không chừng tiểu tỷ tỷ sẽ bị tẩy não thì sao?

Phải tin tưởng tiểu tỷ tỷ nhà mình!

Sơ Tranh vẻ mặt hờ hững che đậy Vương Giả lại.

Nhưng mà, trang viên Phạn Lộc ở đâu?

Vương Giả cũng đã che đậy rồi, Sơ Tranh không có khả năng thả nó ra.

Cô không cần mặt mũi sao?

Không thể để Vương Giả kiêu căng phách lối được.

Cho nên Sơ Tranh quyết định... Trước tiên đi tìm một chỗ để ngủ đã.

Dù sao cũng có 24 tiếng, không phải sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.