Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 339: Vinh quang đến đây (16)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh mở ngăn kéo ra, không tìm thấy con chuột dự bị nào.

Tức giận nha!

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhìn con chuột đã hỏng trên mặt bàn, đáy lòng đã đem nó tháo thành tám khối, mới quẳng có một cái như thế mà đã treo, tuyệt không rắn chắc.

Cuối cùng Sơ Tranh chỉ có thể dùng bàn phím thay thế trước.

Ba mươi vạn vàng, tương đương với ba vạn nhân dân tệ.

Tương đối mà nói thì cũng không phải nhiều lắm.

Mua cái đèn phúc tinh và nhà nhà đốt đèn là xong.

【 Thông báo 】 Người chơi [ Đệ Nhất Bảng Thần Hào ] thắp sáng đèn phúc tinh, túi phúc sắp rơi xuống ngẫu nhiên.

【 Thông báo 】 Người chơi [ Đệ Nhất Bảng Thần Hào ] thắp sáng nhà nhà đốt đèn, đèn Khổng Minh sắp rơi xuống ngẫu nhiên.

Thông báo vừa phát ra, kênh thế giới lập tức yên tĩnh lại.

【 Thế giới 】 Ta Nhìn Thấy Mộng Tưởng: Đại lão Sơ Hề lại phá sản à?

【 Thế giới 】 Leng Keng Leng Keng: Sinh thời ta thế mà lại được tận mắt nhìn thấy đạo cụ của giới thổ hào, thứ đồ chơi này trước nay chỉ nhìn thấy trong video thôi đó!!

【 Thế giới 】 Bạn Gái Của Ngươi Rơi Mất Rồi: Đại lão Sơ Hề có tiền vậy sao?

【 Thế giới 】 Nguyên Điểm: Gần đây không phải cô ấy cứ luôn phá sản như thế sao, thật sự là đại lão.

【 Thế giới 】 Lửa Nhỏ Đêm Hè: Ta chỉ muốn biết cái bản đồ đó ở đâu?

【 Thế giới 】 Ta Siêu Cấp Đáng Yêu: Ta cũng muốn đi vây xem!! Cầu tọa độ a a a!!

【 Thế giới 】 Ta Nhìn Thấy Mộng Tưởng: Bên phó bản Thiên Sơn Chi Tuyết ấy.

Phó bản Thiên Sơn Chi Tuyết vốn có không ít người chơi tụ tập —— nghiên cứu cách vượt hình thức địa ngục của phó bản này —— bây giờ Sơ Tranh làm ra một màn như thế, nên người chơi tụ tập càng nhiều hơn.

Trên thế giới có người kêu gào bị lag đến rớt mạng.

Tốt xấu gì cũng là đạo cụ có giá hơn một vạn, không có khả năng một hai phút đã xong.

Hai cái đạo cụ này cộng lại, có lẽ phải bay cả nửa tiếng.

Người chơi chạy tới nhặt túi phúc, đèn Khổng Minh, và người chơi chạy tới để mở mang kiến thức về đạo cụ của thổ hào, tất cả tạo nên một đống hỗn loạn.

Khương Lương đứng ở bên cạnh Sơ Tranh, nhìn túi phúc và đèn khổng minh bay đầy trời.

Vì hiệu quả, lúc này bản đồ đã được điều chỉnh thành cảnh ban đêm.

Phảng phất như trong đêm tối, đèn Khổng Minh và túi phúc phát ra ánh sáng chậm rãi bay đầy trời.

Hình tượng vừa duy mỹ lại vừa rung động.

【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương: Sao đột nhiên cô lại thả cái này?

【 Trò chuyện riêng 】 Đệ Nhất Bảng Thần Hào: Có tiền.

Sơ Tranh trả lời dị thường thành thật.

【 Trò chuyện riêng 】 Khương Lương:...

Sơ Tranh treo nick, đi ra cửa mua con chuột mới.

Không có chuột thật là phiền phức.

Ở gần khu chung cư của nguyên chủ có một cái siêu thị máy tính, Sơ Tranh trực tiếp qua bên kia mua.

Trọng điểm là muốn mua một con thật cứng, quăng cũng không hư.

Ông chủ đề nghị: "Hay là cô mua cái có dây đi?"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không cần, lấy cái này, bán cho tôi một cái." Cái này đắt nhất.

Ông chủ: "..." Đây là muốn mua về ném chơi à?

Từng thấy bóp mì ăn liền, chứ chưa từng thấy quăng chuột đâu nha.

Hơn nữa, loại chuột này cũng không hề rẻ.

Con cái của nhà giàu sao lại không hề biết cha mẹ kiếm tiền cực khổ bao nhiêu chứ?

May là không phải con của hắn, bằng không thì đã đánh cho chết rồi.

Sơ Tranh mua chuột xong, thuận tiện ăn một bữa cơm, lúc này mới khoan thai lắc lư trở về.

Đinh ——

Cửa thang máy mở ra, ở trước cửa thang máy có một anh trai mặc quần áo giao thức ăn nhanh, mang theo tai nghe cúi đầu nghe điện thoại, đang gọi điện cho vị khách hàng tiếp theo.

Cũng không nhìn thang máy có người hay không, trực tiếp đi vào bên trong.

Sơ Tranh nghiêng người chờ hắn tiến vào, sau đó mới ra ngoài.

Răng rắc ——

Cánh cửa đối diện Sơ Tranh mở ra, nam sinh đầu tiên là lộ ra một cái đầu, tưởng là bên ngoài không có ai, kết quả vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt Sơ Tranh.

Con ngươi xanh thẳm trong nháy mắt nhiễm lên sự lo lắng bất an, hắn bỗng nhiên rụt về.

Phịch một tiếng đóng cửa phòng.

Sơ Tranh: "..."

Dáng dấp cô đáng sợ như vậy sao?

Sơ Tranh nhìn hộp thức ăn nhanh đặt trước cửa một chút.

Cửa phòng đột nhiên lại mở ra một khe hở nhỏ, nam sinh chỉ lộ ra một con mắt, giống như nai con rụt rè.

"Cái kia... Tôi..."

Khương Lương ngập ngừng nửa ngày, cũng chỉ phun ra ba chữ.

Sơ Tranh xoay người cầm thức ăn nhanh lên đưa cho hắn.

Dường như Khương Lương muốn đóng cửa, nhưng cuối cùng cưỡng ép chịu đựng mới không đóng.

"Mời, cô ăn." Trong giọng nói của Khương Lương tràn đầy khẩn trương: "Lần trước. Cảm ơn."

"Tôi ăn rồi." Sơ Tranh sắc mặt bình tĩnh: "Anh tự ăn đi."

"..."

Trong lòng bàn tay Khương Lương tất cả đều là mồ hôi lạnh, nói với Sơ Tranh một lời, là hắn đã dùng hết số lượng từ nói trong một tuần.

Hắn kéo cửa ra một chút, nhanh chóng nhận lấy thức ăn nhanh, sau đó phanh một tiếng đóng cửa lại.

Sơ Tranh bị cửa quạt cho một mặt.

Sơ Tranh: "..."

Ta có thể xử lý hắn không?

【 Tiểu tỷ tỷ không ngại kéo ngược lại, ta không có ý kiến đâu. 】 Thanh âm chát chúa lại chứa đầy vui sướng của Vương Giả vang lên.

Sơ Tranh nhìn cửa phòng một chút, lấy chìa khoá ra mở cửa.

Chờ cửa phòng cô đóng lại, Khương Lương ôm hộp thức ăn còn hơi nóng, dựa vào cửa phòng trượt xuống dưới đất.

Sao hắn lại vô dụng như vậy.

Không phải chỉ nói có hai câu thôi sao?

Khương Lương ngồi một hồi lâu, đứng dậy đặt thức ăn lên trên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, trên mặt mang theo chút mừng rỡ và hưng phấn, hắn cầm điện thoại gửi nhắn tin cho Hạ Mộc Phồn.

【 Khương Lương: Phồn Phồn, hôm nay tôi nói chuyện với cô ấy. 】

Không biết Hạ Mộc Phồn đang làm gì, mà mấy phút sau mới trả lời hắn.

【 Hạ Mộc Phồn: Cậu hỏi tên và số điện thoại cô ấy chưa? 】

Khương Lương lập tức như quả bóng bị xì hơi, mềm nhũn ở trên bàn ăn.

【 Khương Lương: Chưa. 】

【 Hạ Mộc Phồn: Cậu nói mấy câu 】

Khương Lương đếm...

【 Khương Lương: Mười chữ. 】

【 Hạ Mộc Phồn: Cậu thật có tiền đồ. 】

Hạ Mộc Phồn nói lời này có chút không khách khí, nhưng Khương Lương cũng không tức giận, chỉ chọc chọc điện thoại, dáng vẻ có chút uể oải.

【 Hạ Mộc Phồn: Tối nay tôi đến tìm cậu. 】

【 Khương Lương: Tìm tôi làm gì. 】

【 Hạ Mộc Phồn: Anh không giúp cậu, bé con người ta cũng có thể mua nước tương. 】

...

Sơ Tranh chạm vào bàn phím, màn hình máy tính lập tức sáng lên, nhân vật trên màn hình máy tính đang ở trạng thái tử vong.

Trên bảng ghi chép kẻ thù mới nhất, rõ ràng là một người chơi tên Độc Bá Nhất Phương.

Người này...

Hình như là khẻ thù của Khương Lương?

Kẻ thù của Khương Lương, chém cô làm gì?

Có bệnh à!

【 Thế giới 】 Khương Lương: Độc Bá Nhất Phương, đấu trường PK chờ ngươi.

Sơ Tranh vừa xem hết tư liệu của Độc Bá Nhất Phương, tin tức của Khương Lương liền xuất hiện trên kênh thế giới.

【 Thế giới 】 Ta Siêu Cấp Đáng Yêu: Wow, Khương Lương PK ai, xí hàng đầu tiên!!

【 Thế giới 】 Đồ Đằng: Khương Lương lại bắt đầu nhảy nhót, có thấy phiền không.

【 Thế giới 】 Máy Bay Không Biết Bay: Bị lão đại đệ nhất bảng PK điểm danh, Độc Bá Nhất Phương làm gì rồi?

【 Thế giới 】 Độc Bá Nhất Phương: Đi thì đi, sợ ngươi à!

【 Thế giới 】 Khương Lương: Tới cũng thua, khuyên ngươi mua thêm cái quan tài mang đến.

【 Thế giới 】 Độc Bá Nhất Phương: Khương Lương ngươi chờ đó cho ta!

【 Thế giới 】 Khương Lương: Chờ ngươi.

Trong Phong Vân Vô Song, trừ bảng Phong Vân là bảng đơn quan trọng nhất, thì còn có một bảng PK cũng quan trọng không kém.

Quy tắc trên bảng PK, là sắp xếp dựa theo người thắng nhiều trận PK nhất.

Hai người chơi đơn đả độc đấu PK, cơ bản không cho phép sử dụng đạo cụ, chỉ dựa vào trang bị của bản thân và thao tác của ai xuất sắc hơn.

Người chơi trên bảng Phong Vân, không nhất định có thể lên bảng PK, nhưng người chơi trên bảng PK, chắc chắn sẽ có tên trong bảng Phong vân.

Bảng danh sách này Khương Lương xếp ở vị trí đầu tiên, người thứ hai kém hắn một nửa chiến tích.

Người chơi từng bị Khương Lương khiêu khích vô cùng chán ghét hắn, nhưng cũng có một số người chơi, đối với Khương Lương vẫn rất sùng bái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.