Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 270: Tan học đừng đi (31)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Giọng nói của mập mạp ép xuống thật thấp: "Chị dâu không thi đậu."

Sơ Tranh mặt không biểu cảm nhìn mập mạp: "Anh nói cái gì?"

"Chị dâu... Không thi đậu."

Diêu Phỉ không thi đậu?!

Chúc Tử An không thi đậu cô còn cảm thấy rất đáng tin cậy.

Còn Diêu Phỉ không thi đậu là cái quỷ gì chứ?

Thành tích của Diêu Phỉ cũng được xếp ở mười thứ hạng đầu tiên của lớp 12, sao lại không thi đậu được?

—— Nhưng Diêu Phỉ thật sự không thi đậu.

Thành tích như vậy không phải là thành tích mà cô ấy nên thi được.

Chúc Tử An ép hỏi một phen, Diêu Phỉ mới bằng lòng nói, cô ấy cố ý thi như vậy.

Thế nên mới có hình ảnh mà Sơ Tranh thấy bây giờ.

Diêu Phỉ muốn cùng Chúc Tử An học lại một năm, dù sao cô ấy đi học sớm trước tuổi, học lại một năm cũng không có gì khác biệt so với những học sinh khác.

Có lẽ Chúc Tử An cảm thấy mình làm chậm trễ tương lai của Diêu Phỉ, nên nổi giận rất lớn.

Đương nhiên, không phải đối với Diêu Phỉ.

Người ta đều đã làm đến mức này, nếu Chúc Tử An còn dám phát cáu với người ta, vậy thì không phải là người rồi.

Sơ Tranh chậm rãi uống đồ uống: "Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ nói nhiều cũng vô dụng, chấp nhận hiện thực rồi cố gắng ôn tập đi."

Chúc Tử An cắm đầu uống rượu.

Hắn không cách nào phản bác lại lời Sơ Tranh, vì Sơ Tranh nói đúng.

Hắn bây giờ lại vô dụng như vậy.

Bữa cơm này ăn không hề vui vẻ, đến ngay cả mập mạp cũng ăn đến sợ hãi rụt rè.

Cuối cùng Chúc Tử An đưa Diêu Phỉ về nhà, hai người nói chuyện thế nào, bọn họ cũng không biết.

Sau khi trở về Sơ Tranh lên mạng tra thành tích cuối kỳ một chút.

Phát hiện Dư Duyệt đã nhảy vọt tới hạng nhất, mấy môn đều là max điểm.

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ tắt điện thoại đi, cô nhìn thời gian một chút, Kỷ Thành vẫn chưa về.

Được rồi.

Thẻ người tốt là một thẻ người tốt thành thục, biết mình đang làm gì.

Sơ Tranh tắm rửa rồi đi ngủ.

Cả mùa hè này Kỷ Thành đều loay hoay không thấy bóng dáng, Sơ Tranh là kiểu người cho dù phiền phức chồng chất trước mắt, nhưng chỉ cần không vượt qua sợi dây giới hạn của cô, thì cô có thể giả bộ như không nhìn thấy.

...

"Tiểu Thành, hôm nay cậu trực ban nhé."

"Vâng." Kỷ Thành gật đầu.

"Vậy chúng tôi đi trước đây."

Kỷ Thành mặc quần áo phục vụ của nhân viên quán cafe, dựa vào quầy bar, đưa mắt nhìn các đồng nghiệp rời đi.

Giờ này khách hàng không nhiều, cho nên không cần nhiều người như vậy.

Kỷ Thành sắp xếp lại đồ đạc xong, rồi lấy điện thoại ra xem một chút.

Nghĩ nghĩ, vẫn gửi cho Sơ Tranh một cái Wechat.

Kỷ Thành: Đang làm gì thế?

Sơ Tranh: Có việc?

Kỷ Thành: Không có a, muốn hỏi em đang làm gì.

Câu nói này Kỷ Thành vừa gửi đi, liền không nhận được hồi âm nữa.

Kỷ Thành giống như thói quen, ngón tay hắn trượt trượt lên trên, đa phần đều là tin nhắn hắn gửi, cô căn bản chỉ đáp lại vài câu.

Hắn suy nghĩ một chút, lại gửi một câu.

Kỷ Thành: Em đang ở nhà anh sao?

Sơ Tranh: Không có.

Kỷ Thành đã giao chìa khóa nhà cho cô, có đôi khi trở về sẽ thấy cô ở đó, có đôi khi lại không.

Kỷ Thành vừa đánh chữ xong, còn chưa kịp gửi đi, thì bỗng nghe thấy một giọng nữ vang lên.

"Thành Thành."

Ngón tay Kỷ Thành cứng lại, hắn nhét điện thoại vào túi quần, ngẩng đầu, trên gương mặt tinh xảo tuyệt luân không có chút biểu tình nào: "Sao bà lại tìm tới đây?"

"Thành Thành, mẹ là mẹ của con, con đừng nói chuyện với mẹ như vậy."

Kỷ Thành cố kỵ vì ở đây là cửa hàng, đè thấp giọng nói: "Bà còn biết bà là mẹ tôi? Bà có làm tròn trách nhiệm của một người mẹ không?"

"Thành Thành." Mặt mũi người phụ nữ tràn đầy ủy khuất: "Mẹ đã bảo con về Kỷ gia xin lỗi đi, con không nghe mẹ, nếu không thì sao con lại sống như bây giờ chứ?"

Kỷ gia... Kỷ gia có gì tốt.

Lúc trước bà ta vì vinh hoa phú quý của bản thân mình mà tìm cách bò lên giường ông Kỷ, bây giờ còn muốn bắt hắn bán kiếm tiền à.

Đáy lòng Kỷ Thành kìm nén một cỗ lửa, lười nói chuyện với bà ta: "Tôi còn đang làm việc, bà ra ngoài đi."

"Thành Thành..."

Kỷ Thành cúi thấp đầu không muốn nghe bà ta nói chuyện.

Người phụ nữ được một tấc lại muốn tiến một thước: "Thành Thành, con có tiền không?"

"Không có."

Người phụ nữ không lấy được tiền thì sẽ không đi, tiếng nói chuyện cũng càng lúc càng lớn.

Kỷ Thành lo lắng mình sẽ bị khiếu nại, mất đi công việc này, nên cuối cùng vẫn lấy tiền cho bà ta.

Người phụ nữ cầm được tiền liền đi, trước khi đi vẫn không quên bảo hắn về Kỷ gia.

Đưa tiễn vị khách cuối cùng, Kỷ Thành đóng cửa rời đi.

Hắn đứng ở ngoài tiệm, hơi ngửa đầu, ánh trăng thanh lãnh trải dài trong đáy mắt hắn, mông lung lại yên tĩnh.

Hai tay Kỷ Thành buông lỏng, im lặng đứng một lúc.

Sau đó mò điện thoại ra ấn mở màn hình.

Xóa bỏ từng chữ từng chữ vừa đánh lúc nãy.

Hắn cất điện thoại về lại trong túi, cúi đầu đi về nhà.

Trong nhà quạnh quẽ, cô không ở nơi này.

Kỷ Thành không khỏi thở phào, nhưng lại cảm thấy trong nhà yên tĩnh dị thường, loại yên tĩnh này làm hắn rất khó chịu.

Rõ ràng trước kia cũng như thế này.

Sao bây giờ lại không chịu đựng được chứ?

...

Người phụ nữ biết chỗ hắn làm việc, thường xuyên tới đòi tiền, Kỷ Thành làm gì có nhiều tiền như vậy để cho bà ta.

Bị bà ta làm cho chỉ có thể đổi việc.

Nhưng người phụ nữ này âm hồn bất tán, cho dù hắn đổi chỗ khác thì bà ta cũng có thể tìm tới, Kỷ Thành biết, bà ta đang ép mình về Kỷ gia.

"Kỷ Thành, có một em gái tìm cậu kìa." Một nữ sinh xinh đẹp nháy mắt với hắn.

Kỷ Thành nghe thấy có người tìm mình, theo bản năng cảm thấy là mẹ hắn, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng, vì người kia nói là em gái.

Kỷ Thành ngờ vực nhìn ra ngoài.

Nữ sinh đứng ở cửa vào, trong tay cô cầm theo một cái hộp màu hồng nho nhỏ, hững hờ quan sát bốn phía.

Tim Kỷ Thành nhảy lên, hắn theo bản năng trốn ra phía sau.

Sao cô lại tới đây?

Sao cô biết mình ở đây?

Mấy vấn đề liên tiếp hiện lên trong đầu Kỷ Thành.

Kỷ Thành hít sâu một hơi, đi ra ngoài từ cửa sau.

"Sơ Tranh." Hắn thấp giọng kêu một tiếng.

Sơ Tranh ngoái đầu nhìn, xoay người lại: "Ừ."

"Em... em tại sao lại ở chỗ này?"

"Đi ngang qua, nhìn thấy anh ở đây."

Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh, không nghe được chút chập chùng nào, có đôi khi Kỷ Thành cũng hoài nghi, rốt cuộc tình cảm của cô đối với mình là gì...

"Ồ." Đáy lòng Kỷ Thành có chút mất mát: "Sơ Tranh, anh... anh có lời muốn nói với em, chúng ta ra ngoài đi."

Kỷ Thành dẫn Sơ Tranh ra ngoài, đi đến một nơi tương đối yên tĩnh vắng vẻ.

Hai người mặt đối mặt, Kỷ Thành hơi cúi đầu, nhưng nửa ngày vẫn không nói gì.

"Chuyện gì?" Sơ Tranh chờ đến hơi không kiên nhẫn.

Có lời gì cứ việc nói, ấp a ấp úng làm gì.

Tiếng ve kêu râm ran, không khí nóng bức.

Nhưng lúc này Kỷ Thành chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Hắn hít sâu: "Sau này em đừng tới tìm anh nữa."

"Chúng ta cứ đến đây thôi."

"Em và anh không phải là người của cùng một thế giới, anh không có bất cứ thứ gì để cho em cả."

"Cho nên..."

"Gặp lại sau." Kỷ Thành nói xong liền quay người rời đi.

Hắn không dám nhìn Sơ Tranh, hắn sợ nhìn thấy trên mặt cô không có chút cảm xúc gì cả.

Sau lưng không có bất cứ động tĩnh gì.

Kỷ Thành bước nhanh về cửa tiệm, hắn nhanh chóng đứng ở góc rẽ, dán vào bức tường băng lãnh, cả người đều giống như đang đặt trong hầm băng.

Cô không đuổi theo...

Đúng rồi.

Cô căn bản không quan tâm đến mình, sao lại đuổi theo chứ.

Bọn họ ở cạnh nhau một cách khó hiểu, cho tới bây giờ cũng chưa từng có bắt đầu, vẫn luôn là hắn tự cho là đúng.

Ngón tay Kỷ Thành đè lên vị trí, trái tim giống như bị người ta dùng lực đè ép, khó chịu làm hắn không thể thở nổi.

"Kỷ Thành, cậu không sao chứ?" Kỷ Thành cúi đầu, lắc đầu, nhỏ giọng: "Không, không sao."

"Này, nếu cậu không thoải mái thì cứ về trước đi."

"Không sao, tôi nghỉ ngơi một chút là được."

"Vậy cậu vào phòng nghỉ ngồi một lát đi, tôi giúp cậu trông cửa hàng cho."

"Cảm ơn."

Thanh âm thiếu niên mang theo vài phần nghẹn ngào rất nhỏ, hàng mi dài buông xuống ngăn trở hốc mắt đỏ ửng của hắn.

***

Ngoi lên chúc giáng sinh vui vẻ rồi ta lặn luôn vậy

^ω^

Nào, đoán xem đoán xem, tiểu ca ca nói lời chia tay rồi, bây giờ Tranh gia nhà chúng ta sẽ làm gì đây ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.